Đô Thị Tàng Kiều
Chương 679 : Rốt cuộc cô là ai
Ngày đăng: 10:58 18/04/20
Câu hỏi của Lý Khả Hân khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy khó trả lời, hắn không biết đáp lại làm sao, nếu nói có thì lại sợ Lý Khả Hân trách mình hoa tâm có nhiều phụ nữ, nếu nói không thì với sự thông minh của Lý Khả Hân cũng có thế đoán ra vài phần, như vậy có khi còn tệ hơn. Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đánh cuộc một phen, đặt cửa nói thật vậy. Vì thế Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Khả Hân, em cũng biết mà, quan hệ giữa anh và Hiểu Uyển rất tốt, ừm, nói thật anh rất thích Hiểu Uyển.
Lý Khả Hân hai tay dính đầy bọt xà phòng, nghe Diệp Lăng Phi nói thế liền không giặt tiếp nữa, giương mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Câu hỏi của em là có phải anh đã phát sinh quan hệ với Hiều Uyển không, em chỉ muốn nghe câu trả lời thật lòng.
- Đúng là bọn anh đà có quan hệ với nhau!
Diệp Lăng Phi ra vẻ không ngại bất cứ sự trừng phạt nào, nói như đinh đóng cột:
- Anh và Hiểu Uyển đã thân mật với nhau, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện trong ngày một ngày hai.
Lý Khả Hân nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi liền bật cười, vươn bàn tay còn dính bọt vuốt ve gương mặt Diệp Lăng Phi, vui vẻ nói:
- Anh làm sao vậy, chả lẽ anh sợ em ăn anh à?
- Khả Hân, em không giận sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vì sao em phải tức giận?
Lý Khả Hân hỏi ngược lại:
- Anh sợ em....
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi rụt rè như vậy, liền cười nói:
- Thật ra em đã sớm biết chuyện này rồi, anh cho là nha đầu ngốc nghếch như Hiểu Uyển biết giừ bí mật sao, em ấy đã nói về mối quan hệ với anh cho em, à, còn cả cô bé tên Đình Đình nữa. Anh không biết tối hồm đó bọn em nói chuyện phiếm. Hiểu Uyền đã khai báo tuốt tuột hết rồi. Anh ngốc lắm, anh nghĩ em hi lý hồ đồ(mơ màng, không hiểu rõ) trao thân cho anh sao, em không ngây thơ như cô bé Hiểu Uyển kia đâu. Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, thời buồi bây giờ vợ chồng kết hồn hoàn toàn có thể ly hồn dề đàng, vì vậy em mới không muốn tranh giành gì với những người phụ nữ của anh, bản thân thấy vui vẻ là được rồi.
Diệp Lăng Phi nghe vậy lập tức cười toe toét, ngồi xuống bên cạnh Lý Khả Hân, hơi huých vai cô hỏi:
- Em đã biết hết rồi còn hỏi anh làm gì?
Hai người đàn ông quay người bỏ đi.
Ở đây chỉ còn lại Tần Dao và người phụ nữ kia, người phụ nữ nhìn bộ dáng của Tần Dao, cười nói:
- Tần Dao đúng không, xin lỗi vì thủ hạ của tôi đã làm cô sợ hãi, đến đây ngồi đi!
Tần Dao đứng im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn người phụ nữ tỏ vẻ kinh hoảng sợ hãi, cất tiếng hỏi:
- Cô là ai, vì sao lại muốn dẫn tôi đến đây?
Người phụ nữ bật cười, cũng không trả lời Tần Dao mà bắt chuyện:
- Tần Dao, cô cứ ngồi xuống đi đã. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.
Tần Dao do dự một lát rồi đi tới ngồi đối diện với người phụ nữ kia, ánh mắt thủy chung không rời khỏi gương mặt người phụ nữ. Cô ta mặc áo ngủ rộng thùng thình, nơi cổ áo để lộ rành sâu giữa cặp tuyết lê trong tay là một chén rượu vang. Thấy Tần Dao chăm chú nhìn mình, người đàn bà mim cười, nói:
- Ấy chết, cô xem tôi có đãng trí không chứ, lại quên rót rượu cho cô. Thế nào, cô uống một chén nhé, rượu vang quý ủ từ năm 1983, theo giá thị trường phải 3000 đô la Mỹ đó!
Người phụ nữ vừa nói vừa rót rượu. Tần Dao cuống quýt từ chối:
- Tôi không uống rượu!
- Không uống rượu à?
Người phụ nữ cười.
- Cái này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ Lâm Tuyết không huấn luyện cô uống rượu sao?
Tần Dao càng thêm kinh ngạc, người phụ nữ này sao lại biết Lâm Tuyết, cô lấy hết dũng khí, hỏi:
- Rốt cuộc cô là ai, vì sao lại muốn đưa tôi đến nơi này?
- Tôi tên là Mễ Tuyết, về phần vì sao tôi muốn cô tới đây, tôi chỉ có thể nói, tôi thích phong cảnh ở đây!