Độc Tôn Tam Giới
Chương 1372 : Đại Đế cơ duyên 1
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
Lời này nói chưa dứt, Miêu mập mạp càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Cơ Tam Công Tử cũng đã là kình địch. Nếu như còn có truyền nhân khác của Khổng Tước Đại Đế, vậy Miêu Tác hắn còn có cơ hội gì a?
Trong lúc nhất thời, cả người Miêu mập mạp đều cảm thấy không xong.
Giang Trần bị Cơ Tam Công Tử lôi kéo, lại dở khóc dở cười. Hóa ra gia hỏa này, là mang mình nhìn người trong lòng của hắn a.
Bất quá Giang Trần cũng hiếu kỳ, Cơ Tam Công Tử này phong độ nhẹ nhàng, đến cùng là dạng nữ tử gì, có thể làm cho hắn coi trọng như vậy?
Trước rừng trúc, có một dòng suối nhỏ róc rách. Trên giòng suối nhỏ có một cây cầu dùng trúc thuần túy biên chế, hiển lộ cực kỳ tinh xảo.
Cơ Tam Công Tử đứng ở đầu cầu:
- Đan tiểu thư, Bàn Long đại phiệt Cơ tam cầu kiến.
Sau một lúc lâu, trong rừng trúc, truyền đến một hồi tiếng bước chân, một thiếu nữ tuổi còn trẻ cách ăn mặc nha hoàn đi ra, nói với Cơ Tam Công Tử:
- Tiểu thư tâm tình không tốt, Cơ Tam Công Tử trở về đi.
Nếu như Cơ Tam Công Tử tới, lại thế nào cam lòng rời đi, lập tức mặt dạn mày dày nói:
- Thúy nhi muội muội, xin thay thông truyền một chút.
Thiếu nữ Thúy nhi kia lại xụ mặt:
- Bảo ngươi trở về thì trở về đi.
Cơ Tam Công Tử cười hì hì:
- Thật vất vả mới tới một chuyến, như vậy trở về, quả thực đáng tiếc. Thúy nhi muội muội..."
Thúy nhi lông mày nhảy lên:
- Ai là muội muội của ngươi?
Cơ Tam Công Tử như trước lơ đễnh, cười nói:
- Được rồi, Thúy nhi cô nương, này được chưa? Ta chỗ này có một phong thơ, nhờ Thúy nhi cô nương, nhất định phải cho Đan tiểu thư đánh giá. Cho dù không gặp, thu một phong thơ, cũng có thể a?
Giang Trần thấy nhân vật lỗi lạc như Cơ Tam Công Tử, lại ăn nói khép nép như thế, trong lúc nhất thời, cũng có loại cảm giác hủy hết thường thức.
Đến cùng Đan tiểu thư kia quốc sắc thiên hương đến cỡ nào, mới có thể để cho Cơ Tam Công Tử như thế?
Thúy nhi kia nghĩ nghĩ, liếc nhìn Cơ Tam Công Tử một cái, tựa hồ cảm thấy Cơ Tam Công Tử coi như thuận mắt, so với tên mập mạp vừa rồi kia ít nhất là muốn thuận mắt rất nhiều.
Thúy nhi nói:
- Bệ hạ vừa mới xuất quan, dường như muốn tổ chức một Khổng Tước thịnh hội. Tiểu thư, ngươi muốn đi nhìn một chút không?
Thanh âm kia dừng một lát, sâu kín thở dài:
- Ta không đi.
- Tiểu thư, ngươi đừng như vậy a. Ngươi mỗi ngày tu luyện tu luyện, cũng nên ra ngoài đi một chút. Ta biết trong lòng ngươi có thật nhiều chuyện xưa, thế nhưng, Thúy nhi lo lắng ngươi tiếp tục như vậy, sẽ làm bị thương đến chính mình.
Thúy nhi đang nói, bỗng nhiên bờ vai bị người nhẹ nhàng vỗ, nhìn lại, Thúy nhi kinh hãi:
- Bệ hạ?
Người tới, chính là Khổng Tước Đại Đế bệ hạ.
- Thúy nhi, ngươi đi xuống đi. Ta cùng Đan nhi nói vài câu.
Thanh âm của Khổng Tước Đại Đế nhu hòa, cho dù là đối với một hạ nhân, cũng không có loại cảm giác cao cao tại thượng kia.
Thúy nhi liên tục gật đầu, khẩn trương nói không ra lời, bước chạy như một làn khói.
- Đan nhi, ta có thể tiến vào không?
- Bệ hạ?
Trong phòng, thanh âm hơi có chút giật mình.
- Bệ hạ mời đến.
Khổng Tước Đại Đế đẩy cửa vào, trong phòng này, một thân ảnh thon dài, tựa cửa sổ mà đứng, từ xa nhìn lại, có chút gầy gò, nhưng dáng người lại cực kỳ uyển chuyển.
- Đan nhi, Khổng Tước thịnh hội, nếu không, cùng đi nhìn một chút?
- Bệ hạ, ta không muốn đi.
Đan nhi nói, thủy chung là nhạt như vậy, phảng phất chuyện gì, đều nâng không nổi thích thú.
- Ai.
Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng.
- Đan nhi, nội tình võ đạo của ngươi, không phải là rất thâm hậu. Mặc dù ta giúp ngươi cải tạo căn cơ, ngươi cũng không thể quá cầu thành a.