Đông Chu Liệt Quốc

Chương 17 : Nước Tống ăn lễ giết Trường Vạn Vua sở tham sắc bắt Tức Hầu

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Lỗ trang-công phá xong binh Tề, đắc thắng kéo kinh về kinh đô , người người lòng vui khôn xiết.



Lỗ trang-công mới hỏi Tào-quới :



- Thế chiến vừa rồi, tại sao ta lại thắng được giặc ?



Tào-quới nói :



- Phàm việc quân lấy oai làm sức mạnh. Quân Tề xông trận đã hai

phen , mà hai phen phải bị đẩy lui, thì oai của địch đã mất. Ta thừa lúc địch mất oai ta thị oai, như thế tất thắng.



Lỗ trang-công nói :



- Lúc quân Tề đã thua chạy, ý gì khanh lại chưa cho truy cản.



Tào-quới đáp :



- Trong binh pháp có chỗ dĩ hư vi thiệt. Nhiều lúc địch-quân giả thua để mà thắng nếu không đề phòng ắt lầm kế. Vì vậy, trước khi truy

cản phải nắm địch tình.



Lỗ trang-công nghe nói khen ngợi chẳng cùng, phong cho Tào-Quới làm Đại-phu, và trọng thưởng Thi-bá về việc tiến cử hiền tài.



Quân Tề thất trận, kéo nhau về nước, manh giáp tơi bời .



Bảo thúc-Nha vào yết kiến Tề hoàn-công mà tạ tội.



Tề hoàn-công tức giận nói :



- Không thắng được binh Lỗ thì làm sao các chư-hầu kính-nễ ?



Bảo thúc-nha nói :



- So với quân lực nước ta không kém Lỗ. Trước đây Lỗ đem binh

đánh nước ta, Lỗ là khách, ta là chủ, nên ta thắng được Lỗ . Ngày nay ta kéo binh sang đánh Lỗ, ta là khách, Lỗ là chủ vì vậy mà Lỗ thắng ta .

Xin Chúa-công cho sang Tống mượn thêm quân mà báo thù .



Tề hoàn-công nhận lời, sai sứ sang nước Tống cầu viện.



Lúc bấy giờ , vua nước Tống là Tống mẫn-công đang kế vị . Vì

muốn giao hảo với Tề , nên Tống mẫn-công sai Nam-cung Trường-vạn làm

Chánh-tướng , Mảnh-Hoạch làm Phó-tướng , hiệp binh với Tề do Bảo

thúc-nha cầm quân, kéo đến đóng nơi đất Lang-thành.



Lỗ trang-công được tin, triệu tập quần thần bàn kế.



Lỗ trang-công nói:



- Bảo thúc-nha vì thù trước , quyết hợp binh với Tống mà đánh ta . Tướng Nam-cung Trường-Vạn ai có sức mạnh phi thường , nước ta làm sao cự nỗi ?



Quan Đại-phu là Công-tử Yến, tâu :



- Tôi xin ra trận để đò xét quân địch rồi sẽ trở về nghị kế .



Lỗ trang-công nhận lời.



Công-tử Yến ra Lang-thành xem xét rồi trở về tâu :



- Bảo thúc-nha lần này không khinh địch như lần trước , có ý đề

phòng cẩn mật lắm . Duy có tướng Nam-cung trường-vạn ỷ có sức mạnh không ai địch nỗi , nên để binh mã lộn xộn . Tôi thiết tưởng nếu quân ta xuất kỳ bất ý đánh úp một trận ắt binh Tống phải chạy. Hễ Tống mà thua thì

Tề đâu dám đánh .



Lỗ trang-công nói :



- Ta e không ai cự nỗi Nam-cung Trường-vạn !



Công-tử Yến nói :



- Xin Chúa-công cho tôi thử thi hành mưu chước ấy.



Lỗ trang-công nói :



- Nếu khanh đã quyết ta cũng bằng lòng song phải cẩn-thận .



Công-tử Yên bái mạng, kéo quân ra đi .



Lỗ trang-công nói :



- Ta phải tiếp-ứng cho Công-tử Yến mới xong .



Bèn điểm binh kéo theo sau, cách vài dặm.



Đêm ấy trăng lờ mờ sáng, Công-tử Yến lấy vài trăm tấm da cọp bao lên mình ngựa, rồi khiến quân dẹp cờ giấu trống, âm thầm kéo qua cửa

Vu-môn.



Đi đã gần tới dinh Tống mà chẳng ai hay biết gì cả .



Công-tử Yến bèn cho quân ó lên một tiếng , phất cờ giục trống , xông vào trại Tống.



Binh Tống thấy xa xa có một bầy cọp kéo tới, thảy đều run sợ, bỏ chạy tán loạn.



Nam-cung Trường-vạn thấy quân-sĩ mình chạy hết, cũng quày xe bỏ chạy, không dám cự địch.



Kế đó Lỗ trang-công tiếp binh tới, rượt theo chém binh Tống rất nhiều.



Nam-cung Trường-vạn thấy thế nói với Mảnh-hoạch :



- Bây giờ nếu không tử chiến ắt bị giặc bắt.



Mảnh-hoạch nghe nói quày ngựa lại đánh với Công-tử Yến.



Còn Nam-cung. Trường-vạn hươi thương xông vào đám quân Lỗ gặp ai đâm nấy .



Lỗ trang-công nói với Siềng tôn-sanh :



- Người có tiếng là mạnh, nay dám đương đầu với Nam-cung Trường-vạn một phen chăng ?



Siềng tôn-sanh nói :



- Dẫu va có sức mạnh đến đâu mà một ngựa một thương cũng chưa đủ sợ .



Nói rồi hét lên một tiếng, vung đao lướt tới đâm ngay vào bụng tướng Nam-cung Trường-Vạn.



Nam-cung Trường-Vạn đỡ ra một đao nẩy lửa làm cho Siềng tôn-sanh bủn rủn cả tay chân.



Lỗ trang-công biết Siềng tôn-Sanh không cự nỗi , vội bảo kẻ tả hữu :



- Hãy lấy kim-hộc-cô ra cho ta.



Kẻ tả hữu dâng tên, Lỗ trang-công lắp cung nhắm tướng Trường-Vạn bắn ra một mũi .



Mũi tên bay đèn găm vào vai phía hữu của Trường-vạn thấu xương.



Trường-vạn hét lên một tiếng, đưa tay rút mũi tên ra.



Siềng tôn-Sanh thừa cơ hội đâm bồi một giáo trúng nơi cánh tay

phía tả, Trường-Vạn bị té xuống đất toan vùng dậy chạy, Siềng tôn-sanh

liền nhẩy xuống xe, bắt sống trói lại.



Mảnh-Hoạch thấy chúa-tướng bị bắt vội bỏ xe chạy trốn.



Lỗ trang-công trọn thắng thu binh về, truyền dẫn Trường-vạn vào dưới trướng .



Trường-Vạn tuy bị thương song vẫn còn đủ sức mạnh đi đứng như thường, chẳng hề tỏ về đau đớn gì cả.



Lỗ trang-công mến tài Trường-vạn nên lấy lễ mà đãi.



Còn Bảo thúc-nha thấy binh Tống bị thua nghĩ mình cô thế, phải rút binh về.


- Lòng trung thành của ngươi đã vượt quá tội lỗi. Ta không thể vì lỗi nhỏ ấy mà làm cho lu mờ tấm gương trung nghĩa.



Dục-quyền tâu :



- Tâu Đại-vương . Đại-vương tưởng tình tha cho tôi, nhưng tôi tôi không thể tha cho tôi được.



Nói xong, cúi xuống, lượm thanh gươm cắt đứt một chân, rồi hét to :



- Kẻ nào làm tôi vô lễ với vua thì hãy xem đây.



Sở văn-vương quá cảm động truyền đem cái chân của Dực-Quyền cất vào kho, để ghi cái lỗi mình không chịu nghe lời can gián.



Đoạn sai ngự y chuyên chữa cho Dực-Quyền.



Sau một thời gian , Dục-quyền được lành bịnh, nhưng không đi được .



Sở văn-vương phong cho làm chức Đại-hôn để giữ cửa thành.



Kế đó, Sở văn-vương mở tiệc tiễn hành đưa Sái-hầu về nước .



Trong tiệc, Sở văn-vương truyền bọn vũ-nữ đờn ca hát-xướng tưng

bừng. Lại truyền cho mỹ-nữ dâng rượu. Trong lúc đang đối ẩm , Sở

văn-vương chỉ vào một mỹ-nữ, nói :



- Nàng nầy đã đẹp lại có tài ht hay.



Nói xong, bảo mỹ-nữ ấy dâng cho Sái-hầu một chung rượu .



Sái-hầu tiếp lấy uống cạn, rồi tự tay rót một chén đầy bước đến dâng cho Sở văn-vương để tạ ơn .



Sở văn-vương tiếp lấy chén rượu vừa cười vừa hỏi :



- Sái-hầu đã bao giờ trông thấy một người nào đẹp tuyệt trần chưa ?



Sái hầu nghe nói, sực nhớ đến mối thù của Tức-hầu vừa rồi đã xui Sở đánh Sái, bèn tâu :



- Tâu Đại-vương, theo nhận xét của tôi, trên thế gian nầy không

ai đẹp bằng Tức-Vĩ. Nàng ấy quả sánh với tiên-nga trên cung Quản.



Sở văn Vương hỏi :



- Cái đẹp của Tức-Vĩ như thế nào ?



Sái-hầu nói :



- Mắt trong như thu-thủy, má ửng như nhuỵ đào mình mai , vóc

liễu gót sen uyển chuyển như án mây chiều trước gió , tưởng không tài

nào tả hết.



Sở văn-vương nói :



- Người đẹp đến thế, tiếc rằng ta không làm sao thấy mặt.



Sái hầu nói :



- Uy đức của Đại-vương dẫu Tề-khương, Tống-tử cũng chẳng khó gì, huống chi Tức-Vĩ chỉ là một người đàn bà trong vòng thế lực của mình.



Sở văn-Vương ngh nói rất đẹp lòng.



Tiệc mãn , Sái-hầu bái tạ về nước.



Sở văn-Vương muốn thấy mặt Tức-Vĩ liền giả kế đi tuần du qua nước Tức.



Tức-hầu hay tin ra khỏi thành tiếp đón rất trọng thể.



Hai vua cùng dắt nhau vào thành mở tiệc chung vui.



Tức-hầu bưng chén rượu dâng cho Sở văn-vương mừng cuộc hội ngộ .



Sở Văn-vương tiếp lấy, vui vẻ nói :



- Ngày trước ta cũng có chút công mọn với quí phu-nhân , vậy nay xin mời quí phu-nhân ra đây tương kiến mà mời ta một chung rượu cho vui .



Tức-hầu không dám trái ý, vội bước vào cung, gọi Tức-Vĩ ra .



Giữa lúc ấy, Sở văn-vương ngồi một mình mắt mơ màng nhìn vào hậu cung, tay mân mê ly rượu, tỏ vẻ nóng lòng.



Cánh màn se sẽ động , những chuỗi ngọc lóng lánh với ánh huyền

đăng, nàng Tức-Vĩ từ từ bước ra, gót hài thoăn thoắt, hơi hương ngạt

ngào, khiến cho Sở văn-vương cảm thấy như mình đang lạc vào chốn tiên

bồng.



Tức-Vĩ đến sụp lạy Sở văn-vương rồi đưa tay lấy ly rượu rất đầy .



Bàn tay ngọc, với ly ngày không phân biệt màu sắc.



Sở văn-vương ngẩn ngơ nhìn, rồi đứng dậy toan tiếp lấy chén

rượu, nhưng Tức-Vĩ đã trao cho một cung-nữ để dâng lên cho Sở văn-vương.



Sở văn-vương vừa cạn chén thì Tức-vĩ đã bái tạ lui vào cung.



Rèm châu khép kín bóng hồng, hơi hương còn thoảng, rượu nồng chưa phai.



Ngày hôm sau, Sở văn-vương lại bày tiệc nơi quán dịch cho quân giáp-sĩ phục xung quanh, rồi mời Tức hầu ra dự tiệc .



Lòng đã định trước, nên tiệc đến nửa chừng , Sở văn-vương mượn giọng say rượu quở trách Tức-hầu :



- Ta có công với quí phu nhân rất nhiều nay quân đến đây , quí phu-nhân lại không vì ta mà khao thưởng ?



Tức-hầu nói :



- Nước tôi nhỏ bé, không sẳn vật thực để khao thưởng quân sĩ cho đủ, xin Đại-vương cho phép tôi được sắp đặt đã.



Sở văn Vương đập tay xuống bàn, làm mặt giận, nói :



- Thật là đứa bội phản, tìm lời khéo léo để từa ta, bây đâu , hãy bắt đứa vong-ân trói lại.



Quân giáp-sĩ nhảy xổ ra bắt Sái-hầu tức khắc.



Nàng Tức-Vĩ hay tin chồng bị bắt, ngữa mặt lên trời than :



- Ôi ! Đi rước cọp về nhà nên mới sinh họa.



Than rồi chạy thẳng ra vườn hoa , toan nhảy xuống giếng tự vận.



Giữa lúc đó, Sở văn-vương đã kéo binh vào cung để tìm bắt Tức-Vĩ , nhưng không thấy Tức-Vĩ đâu, mới truyền các tướng toa? ra khắp nơi

lục soát .



Nàng Tức-Vỉ chưa kịp tự-vận, liền bị tướng nước Sở là Đấu đan bắt lại và nói :



- Phu-nhân không muốn sống để mà cứu mạng cho chồng sao ? Tội gì cả hai vợ chồng chịu chết .



Tức-Vĩ lặng thinh.



Đấu đan dẫn vào nạp cho Sở văn-vương.



Sở văn-vương kiếm lời dịu ngọt dỗ dành :



- Nếu nàng chịu về Sở, ta sẽ tha chết cho Tức-hầu.



Tức-Vĩ đôi dòng lệ đọng trên đôi mí mắt long lanh như mặt nước hồ thu nỗi sóng , đứng im không thốt ra lời.



Sở văn-vương phong cho nàng làm phu-nhân . Và thấy đôi má nàng tựa hoa đào, nên gọi nàng là Đào-hoa phu-nhân .



Kế đó Sở văn-vương đày Tức-hầu ra đất Nhữ-thủy, chẳng bao lâu Tức-hầu vì đau buồn mà lìa trần.