Đông Chu Liệt Quốc

Chương 41 : Thành Đắc Thần rút gươm tự tử Tấn Văn công phụng mệnh đăng đàn

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Tướng nước Sở là Đấu Việt Tiêu cùng với Thành Đại Tâm không đuổi theo Kỳ Man, liền tiến binh xông vào đại quân nước Tấn.



Bỗng có hai toán quân Tấn đến tiếp ứng :



- Tuân Lâm Phủ đón đánh Đấu Việt Tiêu, Tiên Miệt đón đánh Thành

Đại Tâm. Thành đắc Thần cầm cờ vẫy quân tiến vào, hăng hái mà reo rầm

lên, nói :



- Ngày nay quyết không để cho quân Tấn còn một mống nào sống sót ! Nói chưa dứt lời thì bỗng thấy Tiên Chẩn kéo đại binh đến, bấy giờ

Thành Đắc Thần mới biết là tả đội vả hữu đội quân Sờ đã tan vỡ cả rồi,

toan thu quân trở lại, nhưng không kịp nữa, bị quân Tấn vây kín cả xung

quanh. Thành Đại Tâm ra sức phá vỡ vòng vây, Thành Đại Tâm không thấy

Đấu Việt Tiêu đâu cả, lại quay vào tìm ; chẳng ngờ Đấu Việt Tiêu đang

xung đột ở trong đám quân Tấn để tìm cứu cha con Thành Đắc Thần, khi gặp được Thành Đại Tâm, mới biết là Thành Đắc Thần đã ra khỏi, liền cùng

phá vòng vây chạy trốn.



Tấn Văn công đứng ở trên núi, thấy quân Tấn đã toàn thắng, sai

người bảo Tiên Chẩn hạ lệnh cho quân sĩ chỉ đuổi quân Sở ra khỏi địa

giới nước Tống và nước Vệ là được, không nên đuổi nữa, và cũng không

được giết hại nhiều người, để đến nỗi tổn thương tình hòa hiếu hai nước

và phụ Ơn vua nước Sở ngày trước. Tiên Chẩn truyền thu quân về, không

đuổi theo quân Sở nữa ; còn Kỳ Man khi trước dám trái lệnh ra đánh cũng

truyền bắt giam để trị tội.



Trần, Sái, Trịnh và Hứa thấy hao binh tổn tướng nhiều lắm đều bỏ trốn về nước cả. Thành Đắc Thần cùng với Thành Đại Tâm và Đấu Việt Tiêu ra khỏi vòng vây, đem nhau về bản trại. Bỗng gặp quân sĩ bảo rằng :



- Đồn trại của ta, đã trông thấy cờ hiệu Tề và Tấn cắm đặc cả

rồi ! Nguyên Quốc Quy Phủ (tướng nước Tề) và công tử Mẫn (tướng nước

Tấn) nhân khi quân Sở bị vây, vào chiếm cứ lấy đồn trại của quân Sở, bao nhiêu lương thực thu hết cả. Thành Đắc Thần không dám đi qua, phải quặt ra đằng sau núi,men theo sông Như Thủy mà đi Đấu Nghi Thân và Đấu Bột

cũng đem tàn quân chạy theo. Đi đến đất Không Tang, bỗng nghe mấy tiếng

pháo nổ, có một toán quân chặn ngang đường, trên lá cờ tướng đề một chữ

"Ngụy".



Nguyên xưa Ngụy Thù khi ở nước Sở, đã từng một mình đánh nổi con mạc thú, người nước Sở ai cũng phục là thần dũng, bấy giờ quân Sở trông thấy Ngụy Thù đều kinh sợ chẳng còn hồn vía nào cả.



Đấu Việt Tiêu bảo Thành Đại Tâm phò tá lấy nguyên soái là Thành Đắc Thần, rồi một mình cố sức, xông lại đánh nhau với Ngụy Thù.



Đấu Nghi Thân và Đấu Bột bất đắc dĩ cũng phải xông vào đánh

giúp. Ba tướng nước Sở cùng nhau đánh với Ngụy Thù mà không địch nổi.



Bỗng có một người phi ngựa ở phía bắc đi đến, quát to lên mà bảo Ngụy Thù rằng :



- Nguyên soái vâng mệnh chúa công truyền phải bãi chiến, tha

cho các tướng bên Sở được sống mà về nước, để báo lại cái ơn vua Sở biết trọng đãi ta trong khi còn đi trốn ?



Ngụy Thù nghe lệnh, liền dừng tay không đánh nữa, lại bảo quân

sĩ đứng tránh ra hai bên, để cho các tướng nước Sở chạy được thoát. Bọn

Thành Đắc Thần cắm đầu đi thẳng. Đi đến đất Liên Cốc, Thành Đắc Thần

điểm duyệt tướng sĩ thấy chết hại rất nhiều, thì than van khóc lóc mà

nói rằng :



- Ta muốn lảm cho nổi uy danh nước Sở, chẳng ngờ lại mắc phải

mưu nước Tấn, đến nỗi thua quân, thật là tội đáng chết lắm ! Nói xong,

liền cùng với Đấu Nghi Thân và Đấu Bột đều ở lại đất Liên Cốc, mà sai

con là Thành Đại Tâm đến Thân Thành yết kiến Sở Thành vương để xin chịu

tội chết. Sở Thành vương nổi giận mà mắng rằng :



- Cha mày khi trước đã có nói :



- Nếu không đánh được quân Tấn thì xin chịu tội chết", nay còn kêu ca gì nữa ?



Thành Đại Tâm sụp lạy mà nói rằng :



- Cha tôi biết tội đã nhiều, toan liều mình tự tử, nhưng tôi cố ngăn lại, muốn để đại vương trị tội, khiến cho phép nước được nghiêm

minh.



Sở Thành vương nói :



- Phép nước Sở xưa nay, ai đánh giặc bị thua, cũng phải chết cả, các tướng nên liệu mà tự xử, chớ để làm bẩn lưỡi gươm của ta.



Thành Đại Tâm thấy Sở Thành vương không có ý thương xót, thì

khóc lóc mà lui ra, trở về báo cho Thành Đắc Thần biết. Thành Đắc Thần

than rằng :



- Giả sử vua Sở có tha cho ta, thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà trông thấy phụ lão ở đất Thân và đất Tức nữa ?



Nói xong, liền ngảnh mặt về phía bắc lạy hai lạy, rồi tuốt gươm ra tự vẫn mà chết.



Vi Giả nghe tin Thành đắc Thần bị thua, hỏi cha là Vi Lô Thần rằng :



- Nghe nói quan lệnh doãn bị thua, chẳng hay có thực hay không ?




Vệ Thành công bèn đi sang Sở. Những người nước Sở ở biên giới

trông thấy Vệ Thành công, đều đuổi theo mà mắng nhiếc. Vệ Thành công bất đắc dĩ lại phải quay sang nước Trần, và phục Ninh Du là người cao kiến.



Tôn Viêm phụng mệnh Vệ Thành công đến báo Thúc Vũ. Thúc Vũ nói :



- Tôi xin quyền giữ lấy nước mà thôi, dẫu chúa công nhường ngôi, lẽ đâu tôi dám nhận..



Nói xong, liền cùng với Nguyên Huyền đến đất Tiễn Thổ để hội với các nước chư hầu, rồi lại sai Tôn Viêm về nói lại cho Vệ Thành công

biết rằng khi sang đến Tiễn Thổ thì thế nào cũng vì Vệ Thành công mà xin Tấn phục quốc cho. Nguyên Huyền nói :



- Chúa công ta rất đa nghi, ta không sai con theo sang thì sao cho chúa công tin được ?



Nguyên Huyền liền sai con là Nguyên Dốc đi theo Tôn Viêm.



Công tử Chuyên Khuyển bảo riêng với Nguyên Huyền rằng :



- Chúa công chắc hẳn không trở về được, sao nhà ngươi không đem việc chúa công nhường ngôi mà công bố cho người trong nước biết rồi tôn lập Thúc Vũ lên làm vua, nhà ngươi làm tướng ? Tất nhiên vua Tấn cũng

bằng lòng, bấy giờ nhà ngươi nhờ uy nước Tấn thì sẽ cùng Thúc Vũ cùng

cầm quyền chính nước Vệ chả hơn ư ?



Nguyên Huyền nói :



- Thúc Vũ còn có lòng với anh, nữa là ta lại dám quên vua hay

sao ? Ta đi chuyến này, quyết nói với vua nước Tấn để xin trả lại nước

cho chúa công.



Công tử Chuyên Khuyển nín lặng lui ra, nhưng lại sợ khi Vệ Thành công đã phục quốc rồi mà Nguyên Huyền tiết lộ lời nói của mình ra thì

tất Vệ Thành công bắt tội, mới lập kế lẻn sang nước Trần, mật báo với Vệ Thành công, lại nói dối là Nguyên Huyền đã lập Thúc Vũ lên làm vua, và

nhờ uy nước Tấn bảo hộ. Vệ Thành công tin là chuyện thực, liền bảo Tôn

Viêm. Tôn Viêm nói :



- Việc ấy tôi không được biết. Nay Nguyên Dốc hiện đang ở đây,

cha hắn có mưu gì thì hắn tất biết, sao chúa công không gọi mà hỏi xem ?



Vệ Thành công lại hỏi Nguyên Dốc. Nguyên Dốc nói :



- Việc ấy chắc hẳn không có.



Ninh Du cũng nói rằng :



- Nếu Nguyên Huyền có lòng bất trung thì sao lại chịu sai con đến ở đây, xin chúa công chớ nghi ngờ.



Công tử Chuyên Khuyển lại nói với Vệ Thành công rằng :



- Nguyên Huyến lập mưu làm phản chúa công kể đã lâu ngày, nay

cho con sang ở đây, chính là muốn dò xem tình hình chúa công ra sao để

phòng bị. Nếu Nguyên Huyền định xin với vua Tấn trả lại nước cho chúa

công thì tất Thúc Vũ không dám dự hội, nhược bằng Thúc Vũ dám công nhiên dự hội thề thật là chí định chiếm ngôi, chúa công nên xét kỹ.



Vệ Thành công mật sai người sang đất Tiễn Thổ để dò xemn tình hình Thúc Vũ ra làm sao.



Xa giá Chu Tương vương ngự sang Tiễn Thổ. Tấn Văn công đem chư hầu ra đón ở ngoài ba mươi dặm rồi rước về chốn vương cung.



Chư hầu làm lễ triều kiến xong, Tấn Văn công đem các phẩm vật lấy được của nước Sở ra dâng nộp. Chu Tương vương bằng lòng, nói :



- Từ khi Tề Hoàn công tạ thế rồi, nước Sở lại cậy sức mạnh, xâm phạm các nước Trung quốc, nay được thúc phụ đem quân đánh Sở để giữ yên nhà Chu ta, điều đó chẳng những một mình ta đội ơn, dẫu tiên vương nhà

Chu ta thủa xưa cũng đội ơn nhiều lắm.



Ngày hôm sau, Chu Tương vương sách phong Tấn Văn công làm phương bá. Tấn Văn công lập một cái đàn ở bên cạnh vương cung, để hội thề với

chư hầu. Đến hôm khai hội, Tấn Văn công lên đàn trước chư hầu lục tục

theo sau. Nguyên Huyền hôm trước đưa thúc Vũ vào yết kiến Tấn Văn công,

hôm ấy Thúc Vũ quyền nhận nghi vua nước Vệ, cũng được đứng phụ Ở cuối tờ ước thư.



Vương tử Hổ tuyên đọc lời thế rằng :



- Phàm các nước đồng minh ta, nên cùng một lòng giữ nhà Chu, chớ tàn hại lẫn nhau, kễ nào trái lời thề thì quỷ thần tru diệt.



Các vua chư hầu đồng thanh nói :



- Xin phụng mệnh ! Thề xong Tấn Văn công muốn đem Thúc Vũ vào

tiểu kiến Chu Tương vương và lập làm vua nước Vệ để thay Vệ Thành công.

Thúc vũ ứa nước mắt mà từ chối với Tấn Văn công rằng :



- Ngày xưa Tề Hoàn công hội chư hầu ở đất Ninh Mặc, thế tử Hoa

nước Trịnh là con mà làm phản cha, Tề Hoàn công còn đem lời trách mắng ; nay chúa công đang noi theo sự nghiệp của Tề Hoàn công thủa trước, mà

lại muốn cho Thúc Vũ này là em mà làm phản anh hay sao ? Nếu chúa công

có lòng thương đến tôi thì xin trả ngôi vua nước Vệ cho anh tôi, anh tôi sẽ dốc một lòng thần phục quý quốc.



Nguyên Huyền cũng sụp lạy mà xin cho Vệ Thành công. Tấn Văn công thấy vậy, mới gật đầu thuận cho.