Đông Chu Liệt Quốc
Chương 48 : Năm tướng bàn nhau làm loạn Tấn Thọ Dư lập kế đánh lừa Tần
Ngày đăng: 01:55 20/04/20
Cơ Trịnh Phủ cùng với Sĩ Cốc và Lôi Ích Nhĩ, ba người bàn nhau, chỉ đợi quân Tần thắng trận thì thừa cơ nổi loạn, mà tranh
lấy quyền chính của Triệu Thuẫn, chẳng ngờ Triệu Thuẫn phá tan được quân Tần, thì ba người lại càng căm tức.Bấy giờ Tiên Đô làm tướng ở đạo hạ
quân, thấy chủ tướng mình là Tiên Miệt bị Triệu Thuẫn đánh lừa mà phải
trốn sang nước Tấn, cũng có ý căm tức Triệu Thuẫn.Khoái Đắc bị Tiên Khắc truất mất lộc điền, đem lòng oán giận, mới bàn mưu với Sĩ Cốc, Sĩ Cốc:
- Tiên Khắc cậy thế Triệu Thuẫn, làm nhiều điều ngang ngược,
nếu được một người can đảm, giết chết Tiên Khắc đi thì Triệu Thuẫn thế
cô không làm gì được nữa, nhưng việc này trừ phi Tiên Đô ra thì không ai dám làm nổi.
Khoái Đắc nói với Sĩ Cố rằng:
- Tiên Đô thấy chủ tướng là Tiên Miệt bị Triệu Thuẫn đánh lừa, phải trốn qua Tần, cũng có ý căm tức Triệu Thuẫn đấy.
Sĩ Cốc nói:
- Nếu vậy thì khó gì mà không giết được Tiên Khắc.
Nói xong, liền ghé vào tai Khoái Đắc mà bảo thầm mưu kế giết Tiên Khắc.Khoái Đắc mừng lắm, nói:
- Để ta sẽ nói với Tiên Đô!
Nói xong, tức khắc đến yết kiến Tiên ĐộTiên Đô nói với Khoái Khắc rằng:
- Triệu Thuẫn bội ước với Tiên Miệt, lại lén đánh quân Tần,
chẳng có tín nghĩa chút nào cả, ta cũng khó lòng mà ở với hắn được !
Khoái đắc đem lời Sĩ Cốc nói với Tiên ĐộTiên Đô nói :
- Nếu vậy thì là phúc cho nước Tần lắm !
Bấy giờ hết mùa đông, sang mùa xuân, Tiên Khắc đi ra Cơ Thành
để bái yết miếu tổ là Tiên Chẩn.Tiên Đô sai người phục ở ngoài Cơ Thành, khi Tiên Khắc đi đến nơi thì đổ ra giết chết.Những người theo hầu Tiên
Khắc thấy vậy, đều bỏ chạy tán loạn cả.Triệu Thuẫn nghe tin Tiên Khắc
bị giết, tức thì nổi giận, truyền cho quân tư khấu phải lùng để bắt quân gian, hạn trong nam ngày phải bắt cho bằng được.Bọn Tiên Đô luống
cuống, cùng với Khoái Đắc bàn mưu với nhau, rồi xui giục Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ khởi sự gấp.Lương Ích Nhĩ lúc rượu say, nói lộ chuyện cho Lương Hoàng biết.Lương Hoàng kinh sợ mà nói rằng:
- Nếu vậy thì chết cả họ, chứ chẳng chơi đâu !
Lương Hoàng tức thì mật báo cho Du Biền.Du Biền bèn vào
n&oi với Triệu Thuẫn.Triệu Thuẫn tức khắc truyền cho quân sĩ phải
sẳn sàng đợi lệnh.
Tiên Đô thấy vậy, vội vàng sang nhà Sĩ Cốc, giục kíp khởi sự.Cơ Trịnh Phủ muốn đợi đến ngày thượng nguyên, nhân khi Tấn Linh công mở
tiệc tứ bố thì thừa cơ nổi loạn, bởi vậy cứ phân vân, chưa quyết
định.Triệu Thuẫn sai Du Biền đến vây nhà Tiên Đô, bắt Tiên Đô đem bỏ
ngục.Lương Ích Nhĩ và Khoái Đắc trong khi bối rối, toan cùng Cơ Trịnh
Phủ nổi loạn.Triệu Phuẫn bèn sai đem việc Tiên Đô muốn nổi loạn đến báo
với Cơ Trịnh Phủ và mời Cơ Trịnh Phủ vào Triều để bàn việc.Cơ Trịnh Phủ
nói:
- Triệu Thuẫn sai người mời ta đến bàn việc, thế là vẫn không có ý nghi ta !
Cơ Trịnh Phủ thản nhiên đến ngaỵNguyên Triệu Thuẫn thấy Cơ
Trịnh Phủ đang làm thượng quân nguyên soái, sợ hắn hợp quân nổi loạn,
nên mới giả cách đem người đến triệu.Cơ Trịnh Phủ không biết kế, vội
vàng đi thẳng vào triều.Triệu Thuẫn giữ ở trong triều để bàn việc Tiên
Đô, rồi mật sai Tuân Lâm Phủ, Khước Khuyết và Long Thuẫn đem quân bắt Sĩ Cốc, Lương Ích Nhĩ và Khoái Đắc cùng bỏ ngục cả.Bọn Tuân Lâm Phủ về đến trong triều, trông thấy Cơ Trịnh Phủ liền quát to lên rằng:
- Cơ Trịnh Phủ cùng là một người trong đám khởi loạn, mà làm sao không bắt bỏ ngục,
Cơ Trịnh Phủ nói:
- Lúc trước các ông đem quân đi vắng cả, tôi còn không noẩi
loạn, huống cho ngày nay các ngài đã thắng quân Tần rồi, tôi lại sinh sự để muốn cầu lấy cái chết hay sao!
Triệu Thuẫn nói:
- Nhà ngươi còn dùng dằng mà chưa nổi loạn, là có ý đợi Tiên Đô và Khoái Khắc đó thôi.Ta đã dò biết hết sự tình, còn cãi gì được nữa !
Cơ Trịnh Phủ cúi đầu chịu vào ngục.triệu Thuẫn tâu với Tấn Linh công, xin đem bọn Cơ Trịnh Phủ ra chém, cả thảy năm người (Cơ Trịnh
Phủ, Sĩ Cốc, Lương Ích Nhĩ, Khoái Đắc và Tiên Đô ).Linh công hãy còn ít
tuổi, chỉ vâng dạ mà thôi.Khi Linh công đã vào cung, Tương phu nhân nghe tin bọn Cơ Trịnh Phủ bị bắt, mới hỏi Linh công rằng:
- Tướng xử trí việc ấy thế nào ?
Linh công nói:
- Tưog quốc xin trị tội mà đem chém tất cả.
Phu nhân nói:
- Bọn Cơ Trịnh Phủ nổi loạn, là vì tranh quyền lẫn nhau, chứ
không can dự gì đến thoán nghịch.Và việc mưu giết Tiên Khắc, chẳng qua
chỉ một vài người chủ mưu mà thôi, xử tội phải có thủ phạm tùng phạm, lẽ nào lại tru lục như nhau.Gần đây các bậc lão thành kế tiếp mà chết,
thành ra nhân tài rất hiếm.Nay một lúc giết năm đại thần thì triều đình
trống trải, không đáng lo lắm sao?
Ngày hôm sau, Linh công đem lời nói của Tương phu nhân, , thuật lại cho Triệu Thuẫn nghẹTriệu Thuẫn nói:
- Bọn hắn nổi loạn, nếu không giết đi thì lấy gì làm gương cho kẻ khác !
Nói xong, truyền đem bọn Cơ Trịnh Phủ ra chém, lại cho con Tiên Khắc là Tiên Cốc làm quan đại phụNgười nước Tấn thấy Triệu Thuẫn nghiêm khắc như vậy ai cũng sợ hãi, Hồ Xạ Cô ở nước Xích Địch nghe thấy việc
ấy, cũng giật mình mà nói rằng:
- May thay cho ta được khỏi chết !
Một hôm quan đại phu Xích Địch là Phong Thư hỏi Hồ Xạ Cô rằng:
- Triệu Thuẫn với Triệu Thôi, hai người ấy ai hơn?
Hồ Xạ Cô nói:
- Triệu Thôi khác nào như mặt trời mùa đônh, Triệu Thuẫn khác
nào như mặt trời mùa hạ.Mặt trời mùa đông ấm áp thì ai cũng yêu, mặt
trời mùa hạ nóng dữ thi ai cũng sợ !
Phong Thư cười mà bảo rằng:
- Nhà ngươi làm tướng đã lâu năm, có nhiều công trạng mà cũng sợ Triệu Thuẫn à !
Lại nói chuyện Sở Mục vương từ khi cướp ngôi lên làm vua, cũng
có chí lớn muốn làm bá chủ trung nguyên, nghe Tấn Linh công mới lập,
Triệu Thuẫn chuyên quyền, các quan đại phu giết lẫn nhau, thì muốn đem
quân sang đánh Trịnh, liền hơp( triều thần lại để thương nghị.Quan đại
phu là Phan Sơn nói:
Thọ DựThọ Dư nhận lời.Du Biền về nói với Triệu Thuẫn.Ngày hôm sau, Triệu Thuẫn vào tâu với Tấn Linh công rằng:
- Người nước Tần thường hay xâm nhiễu nước Tấn ta, ta nên bắt
các quan ấp tể ở Hà Đông phải mộ quân ra trấn thủ bến sông Hoàng Hà, lại bắt cả những người có ăn lộc, cũng phải đi đốc biện về việc ấy , nếu
sai suyển thì tức khắc trị tội.
Nói xong, truyền gọi Thọ Dư, bắt phải hết sức mà đốc biện việc ấy.Thọ Dư nói với Triệu Thuẫn rằng :
- Chúa công nghĩ đến tiền nhân tôi thuở xưa mà cho tôi được ăn
lộc ở Ngụy Ấp, nhưng tôi chưa hề có quen việc quân lữ bao giờ.HUống chi
sông Hoàng Hà dài hơ, một trăm dặm, chỗ nào quân giặc cũng có thể sang
đò dược, dẫu đem quân ra trấn thủ, chẳng qua cũng vô ích mà thôi.
Triệu Thuẫn nổi giận, nói:
- Sao nhà ngươi lại dám trái lệnh ta ! Hạn cho nhà ngươi trong
ba ngày, phải đem quân tịch đến trình, nếu chưa làm xong thì sẽ chiếu
quân pháp mà trị tội.
Thọ Dư than thở mà lui ra, khi về đến nhà, có vẻ buồn bả.Vợ con thấy vậy, xúm lại hỏi.Thọ Dư nói:
- Triệu Thuẫn ác nghiệt quá, bắt ta đem quân ra giữ các cửa
sông Hoàng Hà thì biết bao giờ cho xong việc ! Các người nên thu thập
gia tư, cùng ta trốn sang Tần theo Sĩ Hội là hơn cả.
Nói xong, truyền cho người nhà sắp sửa xe ngựa. Đêm hôm ấy Thọ
Dư uống một bữa rượu thật say, rồi nhân cớ món ăn làm không được sạch,
Thọ Dư lại đánh người làm bếp hơn một trăm roi, đánh xong, vẫn còn hầm
hầm tức giận đe giết người nhà bếp.
Người nhà bếp tức khắc đem việc Thọ Dư có ý định phản Tấn theo
Tần báo Triệu Thuẫn.Triệu Thuẫn sai Hàn Quyết đem quân đến bắt.Hàn Quyết để Thọ Dư chạy thoát, chỉ bắt vợ co đem bỏ ngục.Thọ Dư đi suốt mấy đêm
sang đến nước Tần, vào yết kiến Tần Khang công, kể tội Triệu Thuẫn ác
nghiệt, bắt giam vợ con mình, chỉ có một mình trốn thoát sang xin đầu
hàng nước Tần.Tần Khang công hỏi Sĩ Hội xem việc ấy thực hay giả?
Sĩ Hội nói:
- Người nước Tấn hay gian dối lắm, ta chớ nên tin.Nếu Thọ
Dưthực lòng đầu hàng, thì có đem được vật gì sang dân nước Tần ta mới
phải.Thọ Dư thò vào trong tay áo, rút ra một quyển sổ, biên những thổ
địa nhân dân tại Ngụy ấp, đem dân Tần Khang công mà nói rằng:
- Nếu chúa công thu dụng tôi thì tôi xin đem Ngụy ấp mà dân nộp cho chúa công.
Tần Khang công lại hỏi Sĩ Hội rằng:
- Có nên nghe lời Thọ Dư không?
Thọ Dư đua mắt cho Sĩ Hội và sẽ giẫm vào chân Sĩ Hội.Sĩ Hội dẫu ở nước Tần, nhưng lòng vẫn nhớ nước Tấn khi thấy Thọ Dư ra hiệu, mới
nói với Tần Khang công rằng:
- Nước Tần ta khi trước bỏ năm thành ở đất Hà Đông mà không
lấy, là vì có tình thân gia với Tấn.Bây giờ Tấn đánh nhau với ta luôn
mấy năm nay, thì ta còn vì lẽ gì mà không chiếm lấy năm thành ở đất Hà
Đông nữa.Và năm thành ở đất Hà Đông thì Ngụy ấp là lớn hơn cả, nếu ta
chiếm được Ngụy ấp rồi nhân đấy mà lấy luôn cả năm thành , còn gì hơn
nữa ! Tôi chỉ e rằng quân trấn thủ ở Ngụy ấp, sợ uy người nước Tấn,
không dám về với nước ta mà thôi.
Thọ Dư nói:
- Quan trấn thủ ở Ngụy ấp dẫu là bề tôi nước Tấn, nhưng vẫn
chịu ơn họ Ngụy tôi, nếu chúa công đem một toán quân đóng đồn ở Hà Tây
để làm thanh viện, thì tôi có thể dụ cho họ phải theo.
Tần Khang công ngảnh lại bảo Sĩ Hội rằng:
- Nhà ngươi đã am hiểu việc nước Tấn, nên cùng đi với ta.
Tần Khang công cho Tây Khuất Thuật làm chánh tướng.Sĩ Hội làm phó tướng, và thân hành sang đóng đồn ở Hà Tây.
Quân thám tử nước Tần về báo rằng:
- Phía trước có một toán quân Tấn đóng đồn, không biết là ý tứ gì.
Thọ Dư nói:
- Đó tất là người Ngụy ấp, nghe tin quân Tần kéo đến mà phòng
bị sẵn đấy ! Đó là vì chúng ta chưa biết có tôi ở bên này.Nay được một
người nào am hiểu việc nước Tấn, cho cùng sang trước với tôi, đem sự
họa phúc mà dụ bảo chúng thì chúng tất phải theo.
Tần Khang công sai Sĩ Hội đi với Thọ DựSĩ Hội sụp lạy mà nói rằng:
- Người nước Tấn tàn ác như hổ lang, không thể lường
được.Chuyến này tôi phụng mệnh sang dụ bảo mà chúng chịu theo thì một sự may cho nước Tần, vạn nhất chúng không theo mà bắt tôi ở bên ấy, tôi e
rằng chúa công lại cho tôi là người không làm nổi việc mà trị tội vợ con tôi.Như vậy có phải là không ích gì cho chúa công, mà vợ con tôi cũng
phải chịu oan khổ, hối sao cho kịp !
Tần Khang công bèn bảo Sĩ Hội rằng:
- Nhà ngươi cứ nên hết lòng vì ta mà đi, lấy được Ngụy ấp thì
ta sẽ hậu thưởng, nếu người nước T- án có bắt giữ nhà ngươi ỡ bên ấy, ta xin sai người đem vợ con sang trả, để tỏ tấm lòng yêu mến bấy lâu.
Nói xong lại trỏ sông Hoàng Hà mà thề với Sĩ Hội.
Quan đại phu nước Tần Nhiễu Triều can Tần Khang công rằng:
- Sĩ Hội là một mưu thần của nước Tấn, đi chuyến này khác nào
như con cá lớn được xuống vực sâu, khi nào còn trở lại nữa.Sao chúa công lại quá nghe lời Thọ Dư mà giúp cho địch thêm một mưu thần như thế?
Tần Khang công nói:
- Việc này ta tự gánh lấy, nhà ngươi chớ có lo ngại.
Sĩ Hội và Thọ Dư từ biệt Tần Khang công rồi địNhiễu Triều ra tiễn, đem một cái roi da tặng Sĩ Hội mà bảo rằng:
- Nhà ngươi chớ khinh nước Tần ta không có trí sĩ, chỉ tiếc
chúa công không nghe lời ta mà thôi ! Nhà ngươi cầm cái roi này đánh
ngựa mà về cho mau, nếu chậm thì chắc có tai vạ.
Sĩ Hội lạy tạ, rồi giục ngựa đi mau.