Đông Chu Liệt Quốc

Chương 51 : Ðồng hồ chép thẳng án ðào viên vua sở mừng công mở ðại hội

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Tấn Ling công lập mưu giết Triệu Thuẫn,dẫu không giết được,nhưng thấy Triệu Thuẫn bỏ trốn đi thì trong lòng cũng mừng rỡ khác nào đứa học trò được rời thầy học ra,sự mừng rỡ kể sao cho xiết,liền

đem cung quyến đến ở luôn ngày đêm tại Ðào Viên,không về cung nữa.Triệu

Xuyên đang đi săn ở Tây Giao trở về,gặp Triệu Thuẫn và Triệu Sóc.Triệu

Xuyên hỏi chuyện đầu đuôi và bảo Triệu Thuẫn rằng:



- Thúc phụ chớ sang nước khác vội,hãy đợi trong mấy ngày tôi sẽ có tin báo.



Triệu Thuẫn nói:



- Nếu vậy thì ta hãy tạm ở lại núi Thu Dương để đợi tin nhưng nhà ngươi nên cẩn thận,chớ đẻ thêm tai vạ đấy.



Triệu Xuyên từ biệt Triệu Thuẫn và Triệu Sóc,rồi trở về kinh

thành,nghe biết Tấn Linh công chơi ở Ðào Viên,mới giả cách vào yết kiến

và xin lỗi với Linh công rằng:



- Tôi là thân thích với người có tội,khi nào lại còn dám hầu hạ ở bên cạnh chúa công,xin chúa công cho tôi được từ chức.



Linh công tin là thực,mới phủ dụ Triệu Xuyên rằng:



- Triệu Thuẫn đã nhiều lần khinh bỉ ta,ta không thể chịu

được,việc nầykhông can dự gì đến nhà ngươi,nhà ngươi cứ yên tâm mà giữ

chức.



Triệu Xuyên lại tạ,rồi lại tâu rằng:



- Tôi thiết tưởng làm vua chỉ quý hơn người ta là được thoả

thích cả về thanh,cả về sắc mà thôi,nay chúa công dẫu có đàn sáo chuông

trống,nhưng số nội cung chưa đủ,còn lấy gì làm vui ! Tề Hoàn công thuở

xưa biết bao nhiêu phi tần,ngoại vị chánh cung,lại còn sáu bà như phu

nhân nữa,tiên quân ta là Tấn Vương công,từ khi còn trốn ở các nước, đến

đâu cũng lấy vợ,lúc trở về nước,ngọai sáu mươi tuổi,mà phi tần còn rất

đông,nay chúa công đã lập ra đài cao vườn rộng thư thế nầy,mà sao không

sai ngưòi đi tuyển gái đẹp về dạy múa hát để làm trò vui,chẳng cũng hay

lắm ư !



Linh công nói:



- Nhà ngươi nói chính hợp ý ta ! Nay ta muốn tuyển gái đẹp trong nước thì nên sai ai được?



Triệu Xuyên nói:



- Quan đại phu là Ðỗ Ngạn Giả đi tuyển con gái,bất cừ trong

thành ngoài ấp,phàm có con gái trong hai mươi tuổi bắt phải làm sổ khai

trinh,hạn trong một tháng thì về báo tin.Triệu Xuyên mượn việc ấy để sai Ðỗ Ngạn Giả đi biệt chỗ khác,rồi lại tâu với Linh công rằng:



- Ðội quân thị vệ của chúa công ở Ðào Viên hãy còn ít lắm,tôi

có tuyển được hai trăm lính tinh dùng,xin chúa công cho sung vào làm

quân thị vệ.



Linh công thuận cho,Triệu Xuyên về dinh,tuyển hai trăm quân giáp sĩ.Bọn giáp sĩ hỏi Triệu Xuyên rằng:



- Chẳng hay tướng quân định sai chúng tôi đi đâu?



Triệu Xuyên nói:



- Chúa công chẳng thương gì đến dân,chỉ vui chơi ở chốn Ðào

Viên,nay có sai ta tuyển bọn các ngươi vào đấy để ngày đêm canh

phòng.Bọn các ngươi đây,ai là người không vợ con nhà cửa,nay đi vào đấy, ăn sương nằm gió,biết bao giờ xong;



Bọn giáp sĩ đều than vãn mà nói rằng:



- Ðưá vô đạo hôn quân ấy,sao không chóng chết đi ! Nếu Triệu tướng qiân (trỏ Triệu Thuẫn)còn ở nhà,tất không có việc này.



Triệu Xuyên nói:



- Ta có một câu nàynmuốn bàn cùng các ngươi,chẳng biết có nên không?



Bọn giáp sĩ đều nói:



- Nếu tướng quân cứu được cho chúng tôi thoát khỏi nông nổi khổ sở này thì ơn tái sinh ấy bao giờ chúng tôi quên được.



Triệu Xuyên nói:



- Chỗ Ðào Viên này không kín đáo lắm,như chốn thâm cung.Canh

hai đêm hôm nay,các ngươi xông vào trong vườn,giả cách đòi xin ban

thưởng,chờ khi ta vẫy tay áo làm hiệu thì các ngươi giết ngay hôn quân

đi,ta sẽ đón quan tướng quốc về lập vua khác,các ngươi nghĩ thế nào?



Bọn giáp sĩ đều nói:



- Chúng tôi xin vâng mệnh !



Triệu Xuyên cho bọn giáp sĩ ăn cơm uống rượu,sai chực sẳn ở

ngoài cửa Ðào Viên,rồi vào tâu với Linh công.Linh công lên đài trong

thấy bọn giáp sĩ người nào cũng tráng kiện,thì bằng lòng lắm ,bèn giữ

Triệu Xuyên ở lại hầu rượu.Uống rượu đến canh hai,bỗng nghe thấy bên

ngoài có tiếng uyên náo.Linh công kinh sợ,hỏi là cớ gì.Triệu Xuyên nói:



- Ý chừng quân túc vệ xua đuổi người đi đêm đó mà thôi, để tôi xin ra bảo họ đừng làm kinh động thánh giá.



Triệu Xuyên sai thấp đèn lồng, ở trên đài bước xuống.Bọn giáp

sĩ hai trăm người đã phá cửa vào đến nơi.Triệu Xuyên bảo bọn giáp sĩ

đứng yên cả ở dưới đài,rồi lại trở lên tâu với Linh công rằng:



- Quân sĩ biết chúa công dự tiệc,vậy muốn xin chúa công ban thưởng cho lộc thừa,chứ không có ý gì khác cả.



Linh công truyền cho nội thị đem rượu ban thưởng cho quân

sĩ,rồi đứng tựa bao lơn mà trông xuống.Triệu Xuyên đứng bên cạnh,gọi to

lên rằng:



- Chuá công thân hành ra đây ban thưởng cho các ngươi,các ngươi hãy bái tạ ơn trên.



Nói xong,giơ tay áo vẫy một cái .Quân sĩ biết là Linh công liền kéo ồ lên.Linh công sợ hãi,bảo Triệu Xuyên rằng:



- Giáp sĩ trèo lên lầu làm gì thế? Nhà ngươi truyền cho họ xuống đi !



Triệu Xuyên nói:



- Quân sĩ nhớ quan tướng quốc là Triệu Thuẫn,muốn xin chuá công cho đón về.



Linh công chưa kịp trả lời thỉ đã bị quân giáp sĩ xúm lại đâm

chém chết ngay.Thi vệ xung quanh đều bỏ chạy tán loạn cả.Triệu Xuyên

nói:



- Nay đã trừ được hôn quân rồi,các ngươi chớ nên giết bậy một người nào,phải theo ta đi đón quan tướng quốc về triều.



Ðỗ Ngạn Giả đang đi tuyển gái đẹp ở ngoài cõi xa,nghe báo Linh

công bị giết,giật mình kinh sợ,biết là mưu kế của Triệu Xuyên,nhưng

không dám nói ra,bèn lẻn về nơi dinh phủ.


Trang vương cười mà bảo rằng:



- Ta bày tiệc rượu này là muốn để các quan đều được cùng

vui,bởi vậy mới sai thắp nến để uống rượu thêm.Rượu say sinh ra chớt

nhả,chẳng qua cũng là thường tình,trị tội một người mà làm cho các quan

không được vui, đó không phải là điều ta muốn !



Hứa Cơ thán phục.Về sau người ta gọi tiệc rượu ấy là “Tuyệt

anh hội” (nghĩa là hội dứt giải mũ ).Một hôm,Trang vương cùng với Ngu

Khâu bàn tiệc chính trị, đêm đã khuya,mới trở cung.Bà phu nhân là Phàn

Cơ hỏi Trang vương rằng:



- Ngày hôm nay trong triều có việc gì mà đại vương về chậm như vậy?



Trang vương nói:



- Ta cùng vơi Ngu Khâu bàn việc,thành ra khuya quá mà không biết.



Phàn Cơ nói:



- Ngu Khâu là người hiền ở nước Sở ta.



Phàn Cơ nói:



- Cứ như ý thiếp thì Ngu Khâu vị tất là người hiền.



Trang vương hỏi:



- Sao thế?



Phàn Cơ nói:



- Ngu Khâu mỗi lần cùng với đại vương bàn việc chính trị,thường đến đêm khuya,mà chưa thấy tiến cử một người nào cả.Cái trí của một

người thì có hạn,mà số kẻ sĩ nước Sở thì vô cùng.Ngu Khâu muốn đem cái

trí của một người để che lấp tất cả kẻ sĩ trong thiên hạ sao gọi là

người giỏi được?



Trang vương khen phải.Ngày hôm sau, đem lời Phàn Cơ thuật lại cho Ngu Khâu nghe.Ngu Khân nói:



- Vậy mà tôi chưa kịp nghĩ đến điều đó; để tôi xin liệu ngay.



Ngu Khâu liền hỏi khắp triều thần,xem có ai biết người hiến thì nói. Ðấu Sinh nói với Ngu Khâu rằng:



- Tôi có biết người con của Vĩ Giả tên gọi Vi Ngao là người

hiền.Vi Ngao vì tránh cái nạn Ðấu Việt Tiêu mà đi ẩn ở Mộng Trạch,người

ấy thật có tài làm tướng quốc.



Ngu Khâu vào tâu,Trang vương nói:



- Vĩ Giả ngày xưa là người trí sĩ thì con Vĩ Giả tất cũng không phải tầm thường,nếu nhà ngươi khôn gnói,có lẽ ta quên mất !



Sở Trang vương bèn sai Ngu Khâu cùng với Ðấu Sinh đi đến Mộng

Trạch để triệu Vĩ Ngao.Nguyên Vĩ Ngao tên tự là Tôn Thúc,bởi vậy người

ta vẫn gọi là Tôn Thúc Ngao.Tôn Thúc Ngao đem mẹ đi tránh nạn,sang ở

Mộng TRạch,làm ruộng nuôi thân.Một hôm,Tôn Thúc Ngao vác cày ra

đồng,thấy ở dưới ruộng có con rắn hai đầu,giật mình kinh sợ mà nói rằng:



- Ta nghe nói con rắn hai đầu là vật chẳng lành,ai trông thấy nó là chết,ta nguy đến nơi rồi !



Nói đoạn,lại nghĩ thầm rằng:



- Nếu ta để con rắn ấy sống thì sau này ai trông thấy nó lại bỏ mạng,cho bằng một mình ta đành chịu mà thôi.



Tôn Thúc Ngao nghĩ vậy,mới giơ cái cày đánh chết con rắn,chôn ở bờ ruộng,rồi trở về nhà khóc với mẹ.Bà mẹ hỏi cớ làm sao,Tôn Thúc Ngao

nói:



- Con nghe nói ai thấy con rắn hai đầu cũng chết,nay con trông thấy,con lo rằng không sống mà nuôi mẹ được vậy nên con khóc.



Bà mẹ nói:



- Bây giờ con rắn ở đâu?



Tôn Thúc Ngao nói:



- Con sợ người khác lại trông thấy nữa,nên đã giết chết mà chôn đi rồi.



Bà mẹ nói:



- NGười ta hễ có một niềm thiện ở trong lòng,trời tất phù hộ

cho.Nay con trông thấy con rắn hai đầu,sợ di lụy đến người khác,giết mà

chôn đi,thế là con hơn một niềm thiện nhiều lắm ! Con tất không chết mà

lại được phúc nữa.



Mấy hôm sau,bọn Ngu Khâu phụng mệnh Sở Trang vương đến triệu Tôn Thúc Ngao.Bà mẹ mới cười mà bảo Tôn Thúc Ngao rằng:



- Ðấy là vì việc con chôn rắn mà được phút đó !



Tôn Thúc Ngao đem mẹ theo bọn Tôn Ngu Khâu về kinh thành nước Sở,Sở Trang vương cùng với Tôn Thúc Ngao nói chuyện suốt một ngày,lấy

làm bằng lòng lắm,mới bảo Tôn Thúc Ngao rằng:



- Tôi mới ở chỗ thảo dã tới đây, đại vương đã vội giao quyền

chính cho,e rằng người ngoài không phục.Vậy tôi xin theo các quan đại

phu.



Trang vương nói:



- Ta đã biết tài nhà ngươi thì nhà ngươi không nên từ chối.



Tôn Thúc Ngao hai ba lần từ chối không,mới nhận làm chức lệnh

doãn.Tôn Thúc Ngao chỉng đốn chính trị nước Sở,lập ra quân pháp,cho Ngu

Khâu coi đạo trung quân,công tử Anh Tề coi đạo tả quân,công tử Trắc coi

đạo hữu quân,Dưỡng Do Cơ đạo hữu quảng,Khuất Ðăng coi đạo tả quảng,hiệu

lệnh rất nghiêm,nhân dân được yên ổn,lại đáp đê khơi sông để tiện việc

làm ruộng,dân nước Sở ai cũng ca tụng công đức.Triều thần thấy Trang

vương tin dùng Tôn Thúc Ngao,thì lúc đầu không phục,nhưng đến lúc Tôn

Thúc Ngao sửa sang chính trị hẵn hòi rành mạch,mới tấm tắc mà khen rằng:



- Nước Sở có phúc, được người hiền thần ấy,chẳng kém gì Tử Văn

thuở xưa.Tử Văn thuở xưa làm lệnh doãn khiến cho nước Sở được cường

thịnh,nay có Tôn Thúc Ngao,khác nào như Tử Văn sống lại !



Bấy giờ Trịnh Mục công (Lan )mất,thế tử Di lên nối ngôi,tức là Trịnh Linh công.Công tử Tống và công tử Quy Sinh cầm quyền chính nước

TRịnh,vẫn bắt cá cả hai tay,chưa biết theo Tấn hay theo Sở.Sở Trang

vương mới cùng với Tôn Thúc Ngao thương nghị, định đem quân sang đánh

Trịnh.Bỗng nghe tin Trịnh Linh công bị công tử Quy Sinh giết chết?Sở

Trang vương bảo Tôn Thúc Ngao rằng:



- Nhân việc này ta đem quân sang đánh Trịnh,lại càng có cơ lắm!