Đông Chu Liệt Quốc

Chương 52 : Công tử tống nghĩ ghen miếng ăn trần linh công qúa mê sắc ðẹp

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Công tử Quy Sinh,tên tự là Tử-Gia.Công tử Tống tên tự là Tử-Công,hai

người đều là quý thích(họ hàng thân thích của vua) ở nước Trịnh.Bấy giờ

đang năm đầu Trịnh Linh Công,công tử Tống và công tử Quy Sinh hẹn nhau

cùng vào triều.Bỗng đâu ngón tay trỏ của công tử Tống tự nhiên rung

động.Công tử Tống mới giở ngón tay mình đang rung cho công tử Quy Sinh

xem.Công tử Quy Sinh lấy làm lạ.Công tử Tống nói:



- Bao giờ ngón tay trỏ của tôi rung động thì thế nào ngày ấy tôi cũng được ăn một món gì lạ.Ngày trước tôi đi sứ nước Tấn, được ăn thạch hoa ngư (cá),sau sang sứ nước Sở, được ăn thiên nga(ngỗng),một lần được ăn hợp hoan quất (quýt),ngón tay trỏ đều báo trước,mà lần nào cũng

nghiệm cả.Chưa biết ngày hôm nay được ăn món gì đây !



Khi công tử Tống và công Quy Sinh vào đến triều môn,thấy nội

thị phụng mệnh đi gọi đồ tể gấp lắm...Công tử Tống hỏi nội thị rằng:



- Nhà ngươi gọi đồ tể có việc gì?



Nội thị nói:



- Có người ở Hán Giang về,mua được một con giải to lắm,nặng hơn

hai trăm cân đem dâng cho chúa công.Chúa công nhận mà thưởng cho người

ấy,bây giờ buộc con giải ở dưới thềm,sai tôi đi gọi người vào làm thịt,

để định bày tiệc thết các quan đại phu.



Công tử Tống nói:



- Ðó tức là một món ăn quý lạ,ngón tay trỏ của ta rung động quả là có nghiệm.



Khi vào đến trong triều,trong thấy ở chân cột dưới thềm có buộc một con giải thật to,hai người cứ nhìn nhau mà cười. Ðến lúc yết kiến

Trịnh Linh Công,nét mặt hai người vẫn còn hớn hở.Trịng Linh Công hỏi:



- Hai người hôm nay có sự gì mà vui mừng như vậy?



Công tử Quy Sinh nói:



- Lúc công tử Tống cùng với tôi sắp vào triều thì ngón trỏ rung

động,công tử Tống có nói:hễ ngón tay trỏ rung động thì bao giờ cũng được ăn món gì quý lạ.Nay trông thấy dưới thềm có buộc con giải to,chắc là

thế nào chúa công ngự tiệc,cũng có gia ân đến chúng tôi,vậy nên chúng

tôi buồn cười.



TRịnh Linh Công nói đùa rằng:



- Nghiệm hay không,việc ấy còn tùy ở ta.



Khi tan triều về,công tử Quy Sinh bảo công tử Tống rằng:



- Miếng ngon dẫu có,nhưng nếu chúa công triệu nhà ngươi thì làm thế nào?



Công tử Tống nói:



- Ðã bày tiệc để thết các quan,có lẽ nào lại quên ta được!



Ðến lúc ngự tiệc,nội thị đi triệu khắp cả các quan đại

phu.Công tử Tống hớn hở vào triều trông thấy công tử Quy Sinh.Liền cười

mà bảo rằng:



- Tôi vẫn chắc rằng chúa công thế nào cũng triệu tôi.



Ðược một lúc,các quan đều đến cả.Trịnh Linh Công mời ngồi,rồi bảo các quan rằng:



- Thịt giải là một món ăn quý lạ,ta không dám ăn một mình,xin cùng với các ngươi cùng uống rượu.



Các quan cùng nói:



- Chúa công có của ngon vật lạ gì,cũng nhớ đến chúng tôi,chúng tôi biết lấy gì mà báo đền cho được.



Nhà bếp đem món thịt giải dâng lên Trịnh Linh Công trước.Trịnh

Linh Công nếm mà khen ngon,rồi sai người ban cho các quan mỗi người một bát thịt giải và một đôi đủa ngà,mà đưa từ bàn dưới lên đến bàn

trên.Khi đưa đến bàn nhất,bàn nhì thì chỉ có một bát thịt giải,nhà bếp

bèn tâu với Linh Công rằng:



- Thịt giải hết cả rồi,chỉ còn một bát,chúa công dạy đưa cho ai?



Trịnh Linh Công nói:



-Ðưa cho Tử Gia (tức là công tử Quy Sinh).



Nhà bếp đêm bát thịt giải đưa đến trước mặt công tử Quy Sinh.Linh Công cười rầm lên mà bảo rằng:



- Ta định ban khắp cho các ngươi mà lại thiếu một mình

Tử-công(tức là công tử Tống).Thế là số Tử Công không được ăn thịt

giải.Ngón tay trỏ sao gọi là nghiệm được.



Nguyên Linh công cố ý truyền cho nhà bếp nấu thiếu đi một bát

thịt giải đế chứng tỏ rằng ngón tay trỏ của công tử Tống không

nghiệm,cốt ý gây nên một câu chuyện cười.Ai ngờ công tử Tống đã trót nói khoát với công tử Quy Sinh,ngày nay thấy các quan đều được ăn cả,mà

mình không đưọc ăn,thẹn quá hóa giận,mới chạy thẳng đến trước mặt Linh

công,thò ngay tay vào bát thịt giải của Linh Công,vớt lấy một miếng cầm

ăn,vừa ăn vừa nói:



- tôi đã được ăn rồi,có phải ngón tay trỏ của tôi không nghiệm đâu!



Nói xong,tức khắc lui ra.Trịnh Linh công nổi giận,ném đũa xuống mà rằng:



- Công tử Tống vô lễ,dám khinh ta như vậy,hay là cho nước Trịnh không có lưỡi gươm sắc chém được đầu hắn chăng!



Bọn công tử Quy Sinh đều sụp lạy mà tâu rằng:



-Công tử cậy tình thân thuộc,muốn được thừa huệ chúa công,có phải dám vô lễ đâu,xin chúa công tha lỗi cho.



-Linh công hầm hầm tức giận.Các quan đều mất vui mà tan về cả.Công tử Quy Sinh tức khắc đến nhà công tử Tống mà bảo rằng:



-Ngày hôm nay chúa công tức giận lắm,sáng mai công tử nên vào triều xin lỗi.


- Ái khanh xưa nay giao tiếp những ai,nên kể thực cho ta biết,can chi mà phải giấu diếm?



Hạ Cơ nói:



- Hai quân đại phu là khổng Ninh và Nghi Hàng phủ vì cớ đi lại

trông nom đứa con nhỏ của thiếp,thành ra có cùng thiếp dan díu,ngoài ra

không có một ai.



Linh công cười mà bảo rằng:



- Thảo nào mà Khổng Ninh cứ khen cái tài tiếp của ái khanh.Nếu chưa trải qua sao có biết được !



Hạ Cơ nói:



- Tiện thiếp biết tội đã nhiều,xin chúa công thứ cho.



Linh công nói:



- Khổng Ninh có cái công tiến dẫn ái khanh,ta còn nhớ ơn, ái

khanh chớ ngại.Ta chỉ ước ao được cùng ái khanh đi lại lâu dài,còn thì

mặc ái khanh,ta chẳng cấm làm gì!



Hạ Cơ nói:



- Chúa công cứ thường thường đi lại thì có khó gì chẳng được lâu dài với nhau.



Linh công trở dậy.Hạ Cơ cởi cái áo lót mình,mặc vào cho Trần Linh công mà nói rằng:



- Mỗi lúc chúa công trông thấy cái áo này cũng như trông thấy tiện thiếp.



Hà Hoa lại cầm đèn lồng đưa Linh công theo lối cũ ra ngoài

hiên.Sáng hôm sau,Hạ Cơ mời Linh công lên nhà trên để ngự cơm sáng.Cơm

xong.Khổng Ninh lại theo Linh công về triều.Các quan đều hợp cả ở triều

môn chờ đợi.Linh công truyền cho miễn triều,rồi đi thẳng vào trong

cung.Nghi Hàng Phủ nắm lấy áo Khổng Ninh,cố hỏi xem tối hôm trước Linh

công ngủ ở đâu.Khổng Ninh không thể giấu được ,mới phải nói thật cả.



Nghi Hàng Phủ biết là Khổng Ninh tiến dẫn,mới giẫm chân xuống đất mà gắt rằng:



- Món tốt như thế ,sao lại nhường cho người ta hưởng một mình !



Khổng Ninh nói:



- Chúa công lấy làm đắc ý lắm ! Lần sai thì đến phần nhà ngươi,có gì mà lo !



Hai người cười sằng sặc rồi trở về.Ngày hôm sau,Linh công ra

triều, đợi lúc quan đã tan về cả,mới gọi Khổng Ninh đến trước mặt mà tạ

ơn tiến dẫn Hạ Cơ,lại gọi Nghi Hàng Phủ vào mà hỏi rằng:



- Có ái thú như thế mà không tâu với ta,hai người lại hưởng trước là nghĩa làm sao?



Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đồng thanh tâu rằng:



- Thần đằng quả không gì cả !



Linh công nói:



- Chính Hạ Cơ đã thú với ta như vậy,các người lại còn giấu diếm làm gì!



Khổng Ninh nói:



- Thí dụ như một món ăn,bày tôi phải nếm trước,nếu nếm mà không thấy ngon thì không dám tiến dâng.



Linh công cười mà bảo rằng:



- Thí dụ như món chân gấu (là món ăn ngon nhất trong các món ăn của Trung quốc) thì nhường cho ta ăn trước cũng được chứ sao !



Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đều bưng miệng cười,Linh công lại nói:



- Ta cùng hai người dẫu đều đều đi lại với nàng,nhưng riêng với ta,nàng có tặng một vật để làm kỷ niệm.



Nói xong,liền vạch cái áo lót mình cho Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ xem mà bảo rằng:



- Mỹ nhân cho ta đấy,hai người có được không ?



Khổng Ninh nói



- Tôi cũng có !



Linh công hỏi :



- Nàng tặng nhà ngươi cái gì ?



Khổng Ninh vén áo, để lộ cái quán gấm,rồi nói với Linh công rằng:



- Hạ Cơ tặng cho tôi đấy ! Chẳng những tôi có,Nghi Hàng phủ cũng có.



Linh công lại hỏi Nghi Hàng Phủ.Nghi Hàng Phủ cởi cái áo cánh lụa đưa trình Linh công.Linh công bật cười mà nói rằng:



- Ba ta người nào cũng đều có một vật tùy thân để làm tang

chứng,ngày khác đi ra Châu Lâm,có thể cùng nhau mỡ đại hội “liên sàng”

được đấy !



Một vua và hai bày tôi, đùa bỡn nhau ở chốn triều đường,tiếng

đồn đến ngoài,làm cho một vi trung thần nghiến răng nghiến lợi mà kêu

rằng:



- Triều đình là chỗ phép tắc kỷ cương mà nhảm nhí như vậy thì cơ mất nước đến nơi rồi !



Nói xong,liền đi thẳng vào triều để đem lời can ngăn.