Đông Chu Liệt Quốc

Chương 68 : Tấn bình công thích nghe âm nhạc trần vô vũ chịu phóng gia tài

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Sở Linh vương có tính thiên là yêu người lưng nhỏ . Bất cứ trai gái,

phàm người nào vòng lưng thô lớn thì Sở Linh vương ghét, không muốn nhìn . Khi đã dựng xong cung Chương Hoa, liền truyền những gái đẹp có vòng

lưng nhỏ, cho vào ở đấy, lại đặt tên là Tế Yêu cung . Các cung nhân muốn được Linh vương yêu, đều ăn ít hoặc nhịn đói để cho lưng nhỏ lại, thậm

chí có người đói quá, đến nỗi chết mà cũng đành . Người trong nước bắt

chước, đều cho lưng to là xấu, không ai dám ăn no; dẫu các quan trong

khi triều, cũng dùng dây nịt thắt chặt lại để cho vua khỏi ghét . Linh

vương luôn ở Tế Yêu cung, ngày đêm uống rượu mua vui, tiếng ca tiếng

nhạc không lúc nào ngớt . Một hôm, Linh vương đang uống rượu ở trên đài, bỗng thấy ở dưới đài có tiếng huyên náo, lúc sau thì Phan Tử Thần điệu

một viên quan đến trước mặt nhà vua Linh vương nhìn xem ai thì là quan

trấn thủ ở Vu Ấp tên gọi Thân Vô Vũ . Linh vương kinh hãi hỏi cớ gì .



Phan Tử Thần nói:



- Thân Vô Vũ không phụng mệnh mà dám tự tiện vào chốn vương

cung, bắt tên lính canh, thế là một người vô lễ, vậy nên tôi bắt giải

tới đây, để đại vương trị tội .



Linh vương hỏi Thân Vô Vũ rằng:



- Nhà ngươi bắt ai vậy ?



Thân Vô Vũ nói:



- Tôi bắt một tên lính canh của tôi . Nguyên trước tôi sai nó

canh cửa, nó lấy trộm tửu khí của tôi, rồi trèo tường trốn đi; tôi tìm

đã hơn một năm nay mà không bắt được, bây giờ nó sung vào làm lính canh ở đây, vậy nên tôi bắt .



Linh vương nói:



- Hắn đã làm lính canh ở đây thì nhà ngươi nên tha cho hắn .



Thân Vô Vũ nói:



- Tôi nghe nói trong một nước có người trên kẻ dưới, kẻ dưới có

phục tùng người trên thì nước mới khỏi loạn . Tôi có một tên lính canh

cửa mà tôi không thi hành được pháp lệnh, khiến nó ẩn núp vào chỗ vương

cung . Một đứa như vậy mà có chỗ ẩn núp, thì trộm cướp sẽ hoành hành còn ai ngăn cấm được nữa . Chẳng thà tôi chịu tội chết, chứ không dám vâng

mệnh .



Sở Linh vương khen phải, liền bắt tên lính ấy giao giả Thân Vô

Vũ và xá cái tội tự tiện vào chốn vương cung . Thân Vô Vũ lạy tạ, lui ra .



Qua mấy ngày nữa, quan đại phu nước Sở là Viễn Khải Cương sang

nước Lỗ, mời được Lỗ Chiêu công đến nước Sở . Linh vương mừng lắm . Viễn Khải Cương tâu rằng:



- Vua Lỗ lúc trước không chịu đi, tôi đem cái tình hoà hiếu của

Lỗ Thành công khi trước với quan đại phu nước ta là Anh Tề hai người

cùng nhau hội thề ở đất Thục, mà kể lại hai ba lần và lấy nạn binh đao

ra dọa, bấy giờ vua Lỗ mới sợ mà phải đi . Vua Lỗ là người hiểu lễ phép

lắm, xin đại vương phải lưu tâm, chớ để cho vua Lỗ chê cười .



Linh vương hỏi:



- Vua Lỗ là người thế nào ?



Viễn Khải Cương nói:



- Vua Lỗ mặt trắng mình cao, râu dài hơn thước, rất là uy nghi .



Sở Linh vương liền mật truyền chọn lấy mười người to lớn râu

dài, cho đội mũ mặc áo thật đẹp bắt tập lễ trong ba ngày, rồi sai làm

chức thấn tướng, để ra tiếp kiến Lỗ Chiêu công .



Lỗ Chiêu công thoắt thấy thì lấy làm lạ, trong lòng tấm tắc mãi

bèn cùng với người ấy vào chơi cung Chương Hoa . Khi vào đến cung Chương Hoa, Lỗ Chiêu công trông thấy lâu đài mỹ lệ, thì khen ngợi không ngớt

mồm! Sở Linh vương hỏi rằng:



- Bên quí quốc có cái cung nào đẹp như thế này không ?



Lỗ Chiêu công đứng khúm núm mà đáp lại rằng:



- Nước tôi nhỏ mọn có đâu dám sánh với quí quốc .



Sở Linh vương không khỏi lộ vẻ tự kiêu, bèn cùng với Lỗ Chiêu

công trèo lên Chương Hoa đài . Đài cao chót vót, mỗi tầng lại có một bọn mỹ đồng múa hát và chuốc rượu; khi lên đến tầng cao nhất, tiếng tơ

tiếng trúc, nghe văng vẳng như ở lưng chừng trời, chẳng khác gì một nơi

thiên tiên động phủ . Lỗ Chiêu công uống rượu say, cáo từ lui ra . Sở

Linh vương đem một cái cung Đại Khuất đưa tặng Lỗ Chiêu công. Hôm sau,

Sở Linh vương nghĩ đếnc cái cung ấy, lại có ý tiếc mới nói chuyện với

Viễn Khải cương . Viễn Khải Cương nói:



- Tôi xin báo vua Lỗ trả lại cái cung ấy .



Viễn Khải Cương liền đến yết kiến Lỗ Chiêu công, giả cách không biết mà hỏi rằng:



- Hôm qua nhà vua ngự tiệc với đại vương tôi, đại vương tôi có tặng nhà vua cái gì không ?



Lỗ Chiêu công đưa cái cung cho Viễn Khải Cương xem . Viễn Khải

Cương trông thấy cái cung, sạp lạy mà chúc mừng, Lỗ Chiêu công nói:



- Làm gì một cái cung mà phải chúc mừng ?



Viễn Khải Cương nói:



- Cái cung này có danh tiếng lắm . Khi trước Tề, Tấn và Việt đều sai người đến cầu, mà đại vương tôi vẫn không cho ai cả, ngày nay lại

đưa tặng nhà vua, tất thế nào Tề, Tấn và Việt cũng có lòng ghen tức; qúi quốc nên phòng bị ba nước kia mà giữ lấy của báu này, vậy tôi xin chúc

mừng .




- Chúng ta vào triều, phụng mệnh chúa công để đánh họ Trần và họ Bão thì tất phải được .



Loan Thi tức khắc cùng với Cao Cương đem quân mở cửa sau, phá

vòng vây chạy vào tới cung môn . Trần Vô Vũ và Bão Quốc đem quân đuổi

theo . Tề Cảnh công ở trong cung, thấy bốn họ đem quân kéo đến, không

biết là việc gì, vội vàng truyền cho quân sĩ đóng chặt cửa Hổ Môn lại .

Cao Cương và Loan Thi không được vào, mới đóng quân ở bên hữu Hổ Môn .

Trần Vô Vũ và Bão Quốc cũng đóng quân ở bên tả . Hai bên cùng chống giữ

nhau . Được một lúc thì Án Anh đi xe đến . Bốn họ đều sai người gọi .



Án Anh không ngảnh lại, nói rằng:



- Tôi chỉ biết theo mệnh vua, không dám có ý riêng với ai cả .



Quân sĩ mở cửa cho Án Anh vào . Án Anh vào yết kiến Tề Cảnh công . Tề Cảnh công hỏi rằng:



- Nay bốn họ cùng đánh nhau, đem quân tới đây, ta nên xử ra thế nào ?



Án Anh nói:



- Họ Cao và họ Loan chuyên quyền cậy thế, kể đã lâu ngày, đuổi

Cao Chi, giết Lư Khâu Anh, người trong nước ai cũng tức giận, nay lại

đem quân tiến vào Hổ Môn, tội ấy không thể tha được; còn họ Trần và họ

Bão chưa phụng mệnh vua mà dám đem quân đến đây, cũng không phải là vô

tội, xin chúa công định đoạt .



Tề Cảnh công nói:



- Tội của họ Cao, họ Loan nặng hơn tội họ Trần, họ Bão, ta nên trừ họ Cao, họ Loan đi . Nhưng bây giờ biết sai ai cho được ?



Án Anh nói:



- Quan đại phu là Vương Hắc có thể sai được .



TỀ Cảnh công truyền cho Vương Hắc đem quân giúp họ Trần cùng họ

BÃo, để đánh họ Cao và họ Loan . Cao Cương và Loan Thi đánh thua, rút

lui ra đường cái . Người trong nước ghét Cao Cương và Loan Thi, đều xúm

lại đánh . Cao Cương vẫn chưa tỉnh rượu, không thể đánh nổi . Loan Thi

chạy ra cửa đông . Cao Cương cũng chạy theo, Vương Hắc cùng với họ Trần

và họ Bão đuổi kịp đến nơi, lại cùng nhau giao chiến ở cửa đông . Quân

Cao Cương và Loan Thi bỏ chạy tán loạn cả . Cao Cương và Loan Thi trốn

sang nước Lỗ . Trần Vô Vũ cùng với Bão Quốc đuổi hết vợ con họ Cao và họ Loan đi, rồi chiếm lấy gia sản . Án Anh bảo Trần Vô Vũ rằng:



- Nhà người tự tiện đuổi kẻ thế thần mà lại chiếm lấy của cải,

rồi thế nào người ta cũng nghị luận; sao không biết đem những của cải ấy mà nộp vào công khố, như thế có phải ai cũng bảo nhà ngươi là người có

đức, sẽ có ích cho nhà ngươi về sau này nhiều lắm .



Trần Vô Vũ nói:



- Đa tạ lời ngài chỉ giáo, tôi xin vâng mệnh .



Trần Vô Vũ liền đem những của cải đã chiếm được của họ Cao và họ Loan mà biên và một quyển sổ, rồi đem dâng Tề Cảnh công . Tề Cảnh công

bằng lòng . Trần Vô Vũ lại có lễ vật riêng đem dâng bà Mạnh Cơ là thân

mẫu Tề Cảnh công, bà Mạnh Cơ nói với Tề Cảnh công rằng:



- Trần Vô Vũ trừ bỏ kẻ quyền thần khiến cho nước nhà được cường

thịnh, mà bao nhiêu tài lợi, lại nộp vào công khố cả . Cái nhượng đức ấy thật là đánh khen! Sao không đem đất Cao Đường mà phong cho hắn ?



Tề Cảnh công theo lời . Từ đó họ Trần thành ra giàu có . Trần Vô Vũ muốn được tiếng là người tốt, mới nói với Tề Cảnh công, xin triệu

các công tử về, vì các công tử khi trước bị Cao Mại đuổi, thật là vô tội . Tề Cảnh công nghe lời . Trần Vô Vũ sai người đi triệu các công tử về, phàm những mùng màn đồ đạc của các công tử và áo quần dày dép của các

người hầu đều do Trần Vô Vũ xuất của nhà ra để cung đốn cả . Các công tử thấy vậy, cảm kích vô cùng . Trần Vô Vũ lại thi ân với họ nhà vua, phàm các công tử, công tôn người nào không có lương, đều xuất của nhà mà chu cấp cho . Những người ngheo khổ trong nước đến vay thóc, lúc cho vay

thì đong đấu lớn, lúc đem trả thì đong đấu nhỏ; người nào cùng quá,

không thể trả được thì đốt văn tự đi . Bởi vậy, người trong nước ai cũng ca tụng lòng nhân đức của Trần Vô Vũ .



Tề Cảnh công dùng Án Anh làm tướng quốc . Án Anh thấy lòng dân

đều mến phục họ Trần, thường nói riêng với Tề Cảnh công và khuyên Tề

Cảnh công phải mở lòng làm ơn với dân thì mới thu được nhân tâm, nhưng

Tề Cảnh công không biết theo .



Lại nói chuyện Sở Linh vương khánh thành cung Chương Hoa, các

vua chư hầu đến ít lắm, sau nghe nói nước Tấn khánh thành cung Từ Kỳ,

chư hầu đều đến đông cả, thì có ý bất bình, mới triệu Ngũ Cửu vào để

thương nghị, muốn cất quân sang đánh Trung nguyên . Ngũ Cửu nói:



- Đại vương lấy nghĩa lý triệu chư hầu, nếu chư hầu không đến

thì mới nên trách, chứ lấy việc thổ mộc triệu chư hầu, mà trách chư hầu

không đến thì sao cho người ta phục ? đại vương muốn đánh trung nguyên,

thì nên tìm kẻ nào có tội mà đánh, mới khỏi mang tiếng .



Sở Linh vương nói:



- Ngày nay nước nào là nước có tội nên đánh ?



Ngũ Cửu nói:



- Thế tử Ban nước Sái giết cha mà cướp lấy ngôi vua, đến nay đã

chín năm . Lúc đại vương mới hội chư hầu, vua Sái có đến dự hội, bởi vậy ẩn nhẫn mà không giết, nhưng những đứa loạn tặc, dẫu đến đời con cháu

cũng không khỏi tội, huống chi là đang đời mình . Nước Sái lại tiếp giáp với nước Sở ta, nếu đánh Sái mà chiếm lấy đất thì nghĩa và lợi đều trọn cả đôi đường .



Ngũ Cửu nói chưa dứt lời thì có tin báo Trần Ai Công (Nịch)

chết, con là công tử Lưu lên nối ngôi . Ngũ Cửu nói với Sở Linh vương

rằng:



- Thế tử Yển Sư nước Trần đã có tên ở trong sổ sách của chư hầu, nay lại lập công tử Lưu, thì thế tử Yển Sư ở vào địa vị nào! cứ như ý

tôi, thì tất là nước Trần lại có biến loạn.