Đông Chu Liệt Quốc
Chương 99 : Võ an quân có công bị chết oan lã bất vi lập kế buôn ngôi báu
Ngày đăng: 01:56 20/04/20
Lại nói vua Triệu lúc đầu tiếp được tin Triệu Quát báo
tiệp, trong lòng cả mừng; rồi sau nghe tin quân Triệu bị khốn ở Trường Bình,
đang tính việc phát binh đến cứu; bỗng lại được tin Triệu Qúat đã chết, hơn bốn
mươi vạn quân Triệu đều đầu hàng nước Tần, bị Võ An quân một đêm giết hết, chỉ
còn lại hai trăm bốn mươi người được tha về. Vua Triệu cả sợ, quần thần đều thất
đảm kinh hồn. Trong nước kẻ khóc cha, người khóc con, anh khóc em, em khóc anh,
ông khóc cháu, vợ khóc chồng, khắp chợ đầy đường, chỗ nào cũng có tiếng người
kêu khóc. Chỉ có bà mẹ Triệu Qúat không khóc mà nói rằng :
- Từ
lúc Qúat được làm tướng, già này đã coi nó không phải là người sống nữa !
Vua Triệu nghĩ bà mẹ Quát đã có lời nói từ trước, bèn không bắt
tội, lại cho thóc lúa để yên ủi. Lại sai người tạ lỗi với Liêm Pha. Đang lúc
kinh hoàng, lại có tin báo rằng quân Tần đánh hạ được Thượng Đảng, mười bảy
thành đều đã hàng Tần, nay Võ An quân lại thân suất đại quân tiến lên, rao lên
rằng muốn vây Hàm Đan. Vua Triệu hội quần thần có ai ngăn được quân Tần, quần
thần không ai đáp. Bình Nguyên quân về nhà hỏi khắp tân khách, cũng chẳng ai đáp
lại làm sao. Lúc ấy xảy có Tô Đại ở trong nhà Bình Nguyên quân. Đại nói :
- Nếu tôi đến được Hàm Dương thì chắc ngăn được quân Tần không
đánh Triệu.
Bình Nguyên quân nói với vua Triệu, vua Triệu bèn
cấp cho Tô Đại nhiều tiền bạc để đi sang Tần. Tô Đại vào yết kiến Ứng hầu Phạm
Chuy. Chuy mời ngồi lên trên, hỏi rằng :
- Tiên sinh vì cớ gì mà
lại đây ?
Tô Đại nói :
- Tôi vì ngài mà lại đây.
Chuy hỏi :
- Tiên sinh có điều gì chỉ giáo ?
Tô Đại nói :
- Võ An quân đã giết Triệu Quát rồi
phải không ?
Chuy đáp :
- Phải.
Đại lại hỏi :
- Nay lại vây Hàm Đan phải không ?
Chuy lại đáp :
- Phải.
Đại hỏi :
- Võ An quân dụng binh như thần, thân làm tướng Tần, đánh lấy
được hơn bay mươi thành, chém đầu gần trăm vạn, dẫu công của Y Doãn, Lã Vọng
ngày xưa, cũng chẳng hơn được; nay lại đem quân vây Hàm Đan, Triệu tất bị diệt;
Triệu bị diệt thì Tần thành đế nghiệp. Tần thành đế nghiệp thì Võ An quân sẽ là
công thần bậc nhất, như Y Doãn với nhà Thương. Lã Vọng với nhà Chu. Ngài vốn đã
có quyền cao chức trọng, nhưng đến lúc ấy thì cũng không thể không ở bậc dưới
ông ta được.
Phạm Chuy kinh ngạc hỏi rằng :
-
Như vậy biết làm thế nào ?
Tô Đại nói :
- Chi
bằng ngài cho Hàn, Triệu cắt đất để cầu hoà với Tần. Như vậy thì cắt đất là công
việc của ngài, mà lại nhân đó cắt được binh quyền của Võ An quân. Địa vị của
ngài sẽ vững hơn núi Thái Sơn vậy.
Phạm Chuy cả mừng; hôm sau
liền nói với vua Tần rằng :
- Quân Tần ở ngoài lâu ngày đã khó
nhọc lắm, nên cho nghĩ ngơi, chi bằng sai người dụ Hàn, Triệu, bắt cắt đất để
cầu hoà.
Vua Tần nói :
- Tuỳ thừa tướng liệu
định.
Phạm Chuy lại đem vàng lụa tặng Tô Đại, sai đi thuyết Hàn,
Triệu. Hai vua Hàn, Triệu đều sợ Tần, cho nên nghe kế của Đại. Hàn cắt một thành
Viên Ung. Triệu cắt sáu thành, đều sai sứ sang Tần cầu hoà. Thoạt tiên, vua Tần
hiền rằng Hàn chỉ dâng một thành thì ít quá. Sứ Hàn nói mười bảy huyện Thượng
Đảng mà Tần đã lấy được đều của Hàn; vua Tần mới cười mà nhận cho, rồi triệu Võ
An quân rút quân về. Bạch Khởi đánh luôn đều được, đang muốn tiến vây Hàm Đan,
bỗng nghe có chiếu ban sư, thì biết rằng đó là mưu của Phạm Chuy, giận lắm. Từ
đó Bạch Khởi cùng Phạm Chuy sinh ra hiềm khích. Bạch Khởi nói với mọi người
rằng:
- Từ trận thua ở Trường Bình, trong thành Hàm Đan, một đêm
mười lần sợ; nêu thừa thắng tiến đánh, thì không đầy một tháng có thể lấy được.
Tiếc thay Ứng hầu không biết thời thế, chủ trương việc rút quân về, làm mất cơ
hội ấy !
Vua Tần nghe nói, lấy làm hối lắm, nói rằng :
- Bạch Khởi đã biết Hàm Đan có thể lấy được, sao không lấy sớm ?
Bèn lại dùng Khởi làm tướng, muốn sai đánh Triệu, nhưng gặp lúc
Khởi có bệnh không đi được, bèn sai đại tướng Vương Lăng đem mười vạn quân đánh
Triệu, vây thành Hàm Đan. Vua Triệu sai Liêm Pha cự địch; Pha đặt quân phòng ngự
rất nghiêm, lại đem gia tài mộ quân quyết tử, thường thường ban đêm cho trèo vào
thành, đánh phá dinh Tần. Quân của Vương Lăng bị thua to. Bấy giờ Võ An quân
bệnh đã khỏi, vua Tần muốn sai ra thay Vương Lăng. Võ An quân tâu rằng :
- Thật ra thành Hàm Đan không phải dễ đánh đâu ! Trước kia, sau
khi đại bại, trăm họ sợ hãi không yên, nếu nhân đó mà đánh, thì họ giữ không
được vững, đánh không đủ sức, ta có thể đánh lấy ngay được. Nay đã hơn hai năm
rồi, vết thương đã hàn, họ lại được Liêm Pha là tay lão tướng, không như Triệu
Quát. Chư hầu thấy Tần đang hoà với Triệu mà lại đánh, thì cho Tần là không thể
tin được, tất sẽ hợp tung mà đến cứu. Tôi chắc là Tần không thể được vậy !
Vua Tần ép nài mãi, nhưng Bạch Khởi cố từ. Vua Tần lại sai Phạm
Chuy đến khuyên bảo, Bạch Khởi căm giận Phạm Chuy trước kia ngăn trở sự thành
công của mình, bèn xưng bệnh không tiếp.
Vua Tần hỏi Phạm Chuy
rằng :
- Võ An quân thực có bệnh ư ?
Phạm Chuy
nói :
- Ốm thực hay không thì chưa biết, nhưng không chịu làm
tướng, thì đủ biết cái chí đã quyết rồi.
Vua Tần giận nói rằng :
- Bạch Khởi cho là nước Tần không có tướng tài nào khác, cứ phải
cần đến hắn chăng ? Trận chiến thắng ở Trường Bình ngày trước, lúc đầu là Vương
Hạt cầm quân, vậy Hạt có kém gì Khởi!
Bèn thêm quân mười vạn,
sai Vương Hạt đi thay Vương Lăng. Vương Lăng về nước bị bãi quan. Vương Hạt vây
thành Hàm Đan trong năm tháng không thể đánh phá được. Võ An quân nghe chuyện
nói với khách rằng :
- Tôi đã nói là Hàm Đan đánh không dễ, mà
vua không nghe lời tôi, nay thế này đây !
Trong bọn khách có
người quen Ứng hầu Phạm Chuy tiết lộ lời nói ấy. Chuy nói với vua Tần, thế nào
cũng phải cử Võ An quân làm tướng. Võ An quân lại xưng ốm nặng. Vua Tần cả giận,
thu hết chức tước và phong ấp của Võ An quân, giáng xuống làm lính, đày ra Âm
Mật, bắt phải lập tức ra khỏi thành Hàm Dương. Võ An quân than rằng :
- Phạm Lãi có nói : "Con thỏ khôn đã chết, con chó săn tất bị
mổ." Ta vì Tần đánh hạ được hơn bảy mươi thành của chư hầu, cái thế tất phải bị
mổ.
Rồi đi ra cửa tây Hàm Dương, đến Đỗ Bưu tạm nghỉ để đợi hành
lý. Phạm Chuy nói với vua Tần rằng :
- Bạch Khởi ra đi, trong
lòng tấm tức không phục, thốt ra nhiều lời oán giận, nói có bệnh, không phải là
thật, sợ rằng sẽ đi sang nước khác để làm hại Tần !
Vua Tần bèn
sai sứ đưa cho Bạch Khởi một thanh gươm sắc, bắt phải tự tử. Bạch Khởi cầm thanh
gươm ở tay, than rằng :
Dị Nhân hoa mắt mê lòng, thần hồn điên đảo, cùng nhau khen ngợi mãi không thôi.
Triệu Cơ múa xong. Bất Vi lại sai rót chén lớn dâng mời. Hai người đều uống một
hơi hết ngay. Triệu Cơ mời rượu xong, trở vào trong nhà, chủ khách lại cùng nhau
thù tạc rất vui. Công tôn Kiên say quá nằm lăn ra, Dị Nhân trong lòng nghĩ đến
Triệu Cơ, mượn rượu giả say, nói với Bất Vi rằng :
- Nghĩ như
tôi một mình chơ vơ ở đất khách, quạnh hiu vắng vẻ, vậy muốn xin ngài cho tôi
người nàng hầu ấy làm vợ, để được thoả lòng ước ao, không rõ thân giá bao nhiêu,
xin ngài dạy cho, tôi xin kính nộp.
Bất Vi giả cách giận mà nói
rằng :
- Tôi lấy lòng tốt mời điện hạ đến dự tiệc, đem thê thiếp
ra mời để tỏ ý kính mến, nay điện hạ lại muốn cướp người yêu của tôi, còn ra
nghĩa lý gì ?
Dị Nhân hổ thẹn quá, liền quì xuống nói rằng :
- Tôi vì ở nơi đất khách buồn bã, nghĩ lầm ra thế đó cũng là lời
nói rồ dại trong khi say rượu, xin ngài rộng lòng tha thứ cho.
Lã Bất Vi vội vàng đỡ dậy nói rằng :
- Tôi mưu
tính đường về cho điện hạ, cái gia sản nghìn vàng phá hết còn không tiếc, lẽ nào
tôi lại tiếc một đứa con gái làm gì. Nhưng con bé ấy còn ít tuổi lại hay thẹn,
sợ nó không nghe. Nếu nó bằng lòng tôi xin kính dâng điện hạ để làm kẻ sửa túi
nâng khăn.
Dị Nhân lạy hai lạy tạ ơn, rồi đợi công tôn Kiên tỉnh
rượu cùng lên xe trở về. Đêm ấy Bất Vi bảo Triệu Cơ rằng :
-
Vương tôn nước Tần có lòng yêu nàng lắm, xin lấy nàng làm vợ, ý nàng thế nào ?
Triệu Cơ nói :
- Thiếp đã đem thân thờ chàng, vả
lại đã có thai, nỡ nào chàng lại bỏ, bắt phải thờ người khác ?
Bất Vi mật bảo rằng :
- Nàng lấy tôi suốt đời,
chẳng qua chỉ là vợ một anh lái buôn. Vị vương tôn ấy sau này sẽ có phận được
làm vua Tần, nàng mà được yêu, tất làm vương hậu. May ra sinh con, tức là thái
tử, thì tôi với nàng sẽ là cha mẹ vua Tần, đều được phú quí vô cùng. Vậy nàng
nên nghĩ tình vợ chồng, nén lòng theo kế tôi, chớ nên tiết lộ.
Triệu Cơ nói :
- Việc chàng mưu tính là việc
lớn, thiếp cũng xin theo, nhưng mối tình ân ái vợ chồng, lòng nào mà nỡ dứt cho
đặng !
Nói xong ứa nước mắt khóc.
Bất Vi an ủi
rằng :
- Nếu nàng không quên chút tình cũ, thì mai sau chiếm
được thiên hạ nhà Tần, ta vẫn làm vợ chồng không bao giờ rời nhau, há chẳng hay
lắm ru!
Hai người bèn chỉ trời mà thề với nhau rồi cùng đi ngủ,
mối tình ân ái lại mặn nồng hơn những đêm xưa. Hôm sau Bất Vi đến công quán, bảo
Dị Nhân rằng :
- Đội ơn điện hạ không hiềm đứa tiểu thiếp quê
mùa, dùng làm kẻ hầu khăn lược, tôi phải dỗ mãi nó mới nghe, hôm nay tốt này,
xin đưa đến ngự sở để hầu hạ.
Dị Nhân nói ;
-
Tấm lòng cao nghĩa của tiên sinh, tôi dù nát xương cũng không thể báo đền !
Công tôn Kiên nói :
- Đã có cái lương duyên ấy
tôi xin đứng ra làm mối !
Bèn sai người nhà làm tiệc mừng. Bất
Vi từ tạ về, đến chiều dùng xe đưa Triệu Cơ đến cùng Dị Nhân thành thân.
Dị Nhân lấy được Triệu Cơ như cá gặp nước, yêu mến lạ thường,
được hơn một tháng, Triệu Cơ nói với Dị Nhân rằng :
- Thiếp hầu
được hầu điện hạ, trời cho nay đã có thai rồi.
Dị Nhân không
biết chuyện, ngỡ là giọt máu của mình, vui mừng khôn xiết. Triệu Cơ đã có mang
hai tháng rồi mới lấy Dị Nhân, sau đó tám tháng thì vừa được mười tháng, đáng lẽ
đến kỳ sinh nở thì phải, vậy mà vẫn không thấy chuyển động. Có lẽ trời sinh ra
một vị chân mệnh đế vương, không giống người thường, nên mãi đến lúc đúng mười
hai tháng mới sinh một đứa con trai. Khi sinh ra có ánh sáng đỏ rực nhà, trăm
thứ chim bay đến lượn múa. Đứa bé mũi to, mắt dài, trán rộng, mỗi mắt có hai con
ngươi, trong miệng đã có vài cái răng, khóc rất to, đi ngoài đường cũng nghe
tiếng. Dị Nhân cả mừng nói rằng :
- Ta nghe các chân chúa sinh
ra, tất có điềm lạ. Thằng bé này cốt tướng khác thường, lại đẻ vào ngày mồng một
tháng giêng, ngày sau tất cầm quyền ngự trị thiên hạ.
Bèn dùng
họ Triệu Cơ gọi là Triệu Chính. (Về sau Chính nối ngôi làm vua Tần, kiêm tính
sáu nước, tức là Tần Thuỷ Hoàng). Lã Bất Vi nghe tin Triệu Cơ sinh con trai,
trong lòng mừng thầm rằng mưu kế của mình đã có kết quả. Năm Triệu Chính đã lên
ba tuổi, quân Tần lại vây đánh thành Hàm Đan rất gấp. Bất Vi bảo Dị Nhân rằng :
- Vua Triệu nếu lại giận lây đến điện hạ, thì làm thế nào? Chi
bằng điện hạ phải trốn về Tần mới có thể thoát được.
Dị Nhân nói
:
- Việc này đều nhờ tiên sinh trù tính giúp.
Lã
Bất Vi bỏ ra sáu trăm cân vàng, lấy ba trăm đút lót các quân tướng giữ thành ở
cửa nam, nói rằng :
- Tôi từ Dương Dịch đem cả nhà đến đây buôn
bán, không may gặp quân Tần kéo đến vây thành lâu ngày quá, tôi nhớ nhà lắm, nên
đem hết vốn chia cả cho các ngài, chỉ xin rộng lòng thả cho cả nhà tôi ra khỏi
thành để về Dương Dịch, thì tôi và toàn gia được đội ơn vô cùng.
Các quân tướng giữ cửa thành bằng lòng cho, lại đem trăm cân
vàng dâng công tôn Kiên, tỏ ý muốn trở về Dương Dịch, nhờ công tôn Kiên nói với
tướng giữ cửa nam hộ. Nói lót đã êm cả rồi. Bất Vi bèn bảo Dị Nhân đem con Triệu
Cơ mật gửi ở nhà người mẹ. Hôm ấy Bất Vi làm rượu mời công tôn Kiên, nói rằng :
- Chỉ trong ba ngày nữa tôi sẽ ra khỏi thành, gọi là có chén
rượu để từ biệt.
Khi uống rượu, Bất Vi cố ép để cho công tôn
Kiên uống thật say. Các người tả hữu và quân lính đều được đãi nhiều rượu thịt,
ăn uống tha hồ no say rồi ai nấy đều đi nghĩ, đến nửa đêm, Dị Nhân cải trang,
lần vào trong đám đầy tớ, theo cha con Bất Vi đi ra cửa nam. Tướng giữ thành
không biết thực giả, mở khoá để cho cả bọn ra khỏi cửa thành.
Đại doanh Vương Hạt vốn ở ngoài cửa tây. Vì cửa nam là đường lớn
đi về Dương Dịch. Bất Vi đã nói là đi về làng, cho nên phải đi ra cửa nam. Ba
người cùng bọn đầy tớ luôn ban đêm ra đi, ngoặt một vòng dài đi về hướng quân
Tần. Đến lúc trời sáng, bị quân Tần đi tuần bắt được. Bất Vi chỉ vào Dị Nhân nói
rằng :
- Đây là vương tôn nước Tần, bấy lâu làm con tin ở Triệu,
nay trốn ra khỏi Hàm Đan để về nước đó, các ngươi nên mau mau dẫn đường !
Bọn lính tuần nhường ngựa cho ba người cưỡi, dẫn đến đại dinh
Vương Hạt. Vương Hạt biết rõ lai lịch rồi cho mời vào, lấy mũ áo cho Dị Nhân
thay, đặt tiệc khoản đãi. Vương Hạt nói :
- Đại vương thân đến
đây đốc chiến, hành cung ở cách đây không đầy mười dặm.
Tiệc
xong, Vương Hạt sai lấy xe ngựa đưa Dị Nhân đến hành cung. Vua Tần thấy Dị Nhân
mừng quá, nói rằng :
- Thái tử ngày đêm nhớ cháu, nay trời xui
cháu ta được thoát khỏi miệng hùm, vậy cháu nên về Hàm Dương trước, để cho cha
mẹ cháu mừng !
Dị Nhân từ biệt vua Tần, cùng cha con Bất Vi lên
xe về Hàm Dương.