Động Đình Hồ Ngoại Sử
Chương 12 : Phản Hán phục Việt
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Khất đại phu, Đinh Đại, Trưng Trắc trở về trại Hán. Đào Kỳ ra đón trở vào trướng. Anh hùng Lĩnh Nam tụ hội nghe kết quả.
Trưng Trắc nói:
– Đào hiền đệ! Anh hùng Lĩnh Nam ta bị lầm mất rồi. Phàm làm anh hùng
biết mình bị lầm lẫn, thì nhận lỗi sửa chữa cũng không sao. Khi khởi
binh có chiếu chỉ của Hán Quang-Vũ kể tội Công-tôn Thuật đủ thứ: Nào là
Ngụy chiếm Tam-xuyên, Ích-châu. Nào là xuất thân trộm cướp, cát cứ đạo
tặc, trăm họ lầm than. Vì vậy ta mới đồng ý xuất chinh diệt Công-tôn
Thuật. Nhưng từ hôm vào Ích-châu tới giờ, sư đệ thấy dân sống sung túc,
giàu có. Trăm họ thái bình yên vui. Tướng sĩ một lòng sống chết bảo vệ
đất Thục. Trên từ vua, xuống đến các quan, đều có tinh thần hiệp sĩ như
chúng ta. Vì vậy chúng ta nên xét lại những việc làm của mình xem có
đúng đạo lý hay không.
Nam-hải nữ hiệp nói:
– Ta cũng nhận thấy thế. Lấy bạo tàn, thay bạo tàn là có tội. Huống hồ lấy bạo tàn thay hiệp nghĩa. Cháu có nghe lời ta không?
Đào Kỳ đứng dậy chắp tay:
– Cháu nguyện nghe lời dạy dỗ của sư bá.
Nam-hải nữ hiệp thở dài:
– Lập tức cháu cho liên lạc với các đạo quân kia, mời anh hùng Lĩnh Nam
tới đây hội nhau. Chúng ta thảo luận, cùng quyết định trước khi chiếm
Thành-đô. Không biết cháu nghĩ thế nào?
Đinh Đại biết Đào Kỳ vướng mắc tình cảm với Hoàng Thiều-Hoa. Ông là sư
thúc, là cậu của chàng. Ông biết chàng với Thiều-Hoa sống với nhau từ
nhỏ. Tình thì sư tỷ sư đệ, mà trên thực tế như mẹ với con. Bây giờ bảo
chàng đổi thái độ với Thiều-Hoa, Nghiêm Sơn, thực khó hơn bắc thang lên
trời. Ông biết trên đời, ngoài Đào Thế-Kiệt với ông ra, không ai có thể
bắt chàng làm chuyện đó được
Khất đại-phu nói:
– Đào tiểu hữu! Ngươi biết rõ nguồn gốc Nghiêm Sơn là thế nào rồi đó.
Trên thế gian này chỉ có ta với Trần Năng là biết thêm một cơ mật của
Nghiêm Sơn nữa. Song ta không nói ra. Nghiêm sở dĩ giúp Quang-Vũ, không
hẳn vì nghĩa đệ huynh, mà còn một lý do khác. Bây giờ chúng ta đâu có
phản Nghiêm? Chúng ta phản Quang-Vũ, tôn Nghiêm lên làm hoàng-đế mà
thôi. Có điều bắt Nghiêm chống Quang-Vũ, khiến Nghiêm buồn trong lòng.
Song đổi cái buồn mà lấy Lĩnh Nam thì thực là lợi quá.
Thấy Đào Kỳ có vẻ xiêu lòng, Đinh Đại lấy bức thư của Đào Thế-Kiệt để trước mặt chàng.
– Bố cháu thảo luận với ta rồi mới viết thư cho cháu và Thiều-Hoa, dặn nhất nhất phải nghe ta và Trưng Trắc.
Đào Kỳ nghe nhắc đến bố vội vàng đứng dậy:
– Cháu xin nghe lời cậu và sư tỷ Trưng Trắc.
Đinh Đại thấy cần phải tự quyết. Ông cầm lịnh tiễn của Đào Kỳ gọi con gái là Đinh Bạch-Nương dặn:
– Con cầm lịnh tiễn qua đạo Kinh-châu, hiện đã tới Đồng-nam, mời sư bá
Lại Thế-Cường, sư tỷ Phật-Nguyệt và Trưng Nhị đến đây họp khẩn cấp. Nhất thiết tạm ngừng tiến quân. Nói dối rằng Khất đại-phu triệu tập về đây
ăn Tết.
Ông gọi đệ tử là Quách Lãng dặn:
– Con cầm lệnh tiễn này đến đạo Hán-trung, mời tất cả anh hùng Lĩnh Nam về đây họp. Kể cả những người của Hồ Đề.
Trưng Trắc dặn Đào Kỳ:
– Sư đệ cho người đưa ba anh em họ Vương về đây bảo vệ cẩn thận, đừng để họ bị hại. Sư đệ phải ra lịnh cho tất cả tướng sĩ trấn thủ, chỉ nghe
lịnh một mình sư đệ mà thôi. Ai trái lịnh chém đầu liền. Vì có thể tin
này lộ ra. Quang-Vũ cho người đến tiếp nhận các ải, mình hết đường về.
Nàng dặn Hồ Đề:
– Phía Nam Thành-đô, có núi My-sơn. Sư muội mang đội Thần-tượng,
Thần-hầu, Thần-phong và Thần-xà đến dàn ra tại núi này, để chúng ta tới
họp. Về nhân lực, chỉ mang theo người Lĩnh Nam mà thôi. Đợi Ngao-sơn tứ
lão tới đây, chúng ta dùng đội Thần-ngao canh phòng quanh đồi.
Sự thực Nghiêm Sơn thấy Đào Kỳ biết dùng binh, võ công cao, sủng ái
Thiều-Hoa mà để chàng cầm quyền nguyên soái cho tiện. Chứ thực địa vị
tại Lĩnh Nam thì chàng đối với Nam-hải, Đinh Đại hay Trưng Trắc hoàn
toàn là bề dưới. Cho nên khi thấy Đinh Đại, Nam-hải, Trưng Trắc quyết
định, chàng chỉ biết tuân theo.
Trưng Trắc tiếp:
– Các tướng chỉ huy quân từ Lĩnh Nam, thì Lại Thế-Cường chỉ huy đạo
Nhật-nam đóng với quân Kinh-châu, không đáng lo. Minh Giang chỉ huy đạo
Quế-lâm, Hiển-Hiệu chỉ huy đạo Tượng-quận, Lương Hồng-Châu chỉ huy đạo
Nam-hải, từ lúc rời Phiên-ngung đến giờ, họ không rời quân nắm vững tình hình. Chỉ duy có đạo Giao-chỉ của Đinh Công-Thắng và đạo Cửu-chân của
Triệu Anh-Vũ là đáng sợ. Vì hai người phải leo núi, tạm giao lại cho Đào Kỳ và Thiều-Hoa thống lĩnh. Bây giờ phải trả quân lại cho họ, để họ giữ vững quân tình. Nếu không thì sinh biến.
Sáng hôm sau Đào Kỳ dậy sớm, cùng Nam-hải nữ hiệp, Trưng Trắc kéo nhau
đến núi My-sơn. Từ xa đã thấy trên trời từng đoàn Thần-ưng bay lượn
trông rất đẹp mắt. Khi chàng đến chân núi thì Thần-hầu cầm gậy dàn chào. Chàng liếc mắt nhìn trên các ngọn cây, chỗ nào cũng thấy Thần-hầu canh
gác nghiêm ngặt. Đi lên chút nữa, đội Thần-tượng gác vòng trong, cuối
cùng là đám Lục-Sún ngồi vắt vẻo trên cây, cầm tù-và. Đâu đó trên các
ngọn cây đều có Thần-xà cuốn trên các cành. Xa xa đội Thần-Ngao đi đi,
lại lại tuần phòng.
Nam-hải nữ hiệp than:
– Hồ Đề là tiên ở sơn lâm, mới điều khiển thú vật được. Không biết nàng
làm cách nào mà nội trong một ngày đã san bằng khu đất, làm được căn nhà nhỏ với mấy chục cái ghế ngồi. Canh phòng thế này, đến con kiến cũng
không lọt vào được, chứ đừng nói là gian tế.
Nam-hải nữ hiệp bước vào trong, thấy đủ người của đạo Hán-trung: Khất
đại-phu, Phùng Vĩnh-Hoa, Cao Cảnh-Minh và Phương-Dung. Bà kiểm lại người của mình: Đào Kỳ, Lương Hồng-Châu, Triệu Anh-Vũ, Đinh Công-Thắng, Trưng Trắc và Đinh Đại, đạo Kinh-châu mới có Trần Năng, Hồ Đề.
Bà nghi ngờ hỏi Vĩnh-Hoa:
– Không biết có gì xảy ra mà không thấy Trưng Nhị, Phật-Nguyệt và sư bá Lại Thế-Cường.
Mọi người đều biết cuộc họp này do Đinh Đại triệu tập khẩn cấp. Họ cảm thấy như có một cái gì không ổn đã xảy ra.
Cao Cảnh-Minh tuy võ công cao, nhưng về ước tính thời cuộc ông còn thua
xa Vĩnh-Hoa, Phương-Dung. Ông biết Đinh Đại, Đào Thế-Kiệt là người văn
võ song toàn, nhận thức thời cuộc rõ ràng minh bạch. Nay Đinh Đại triệu
tập như vậy ắt có điều không hay xảy đến. Nếu đánh Thục thì không phải,
việc chiếm Thành-đô đã nắm trong tay quân Hán, cần gì phải hội đặc biệt
như vậy? Thấy vắng mặt Nghiêm Sơn và Hoàng Thiều-Hoa thì ông cho rằng
người Hán đã trở mặt với mình.
Trưng Trắc đứng lên nói:
– Dù còn thiếu sư bá Lại Thế-Cường với Trưng Nhị, chúng ta vẫn phải khai hội, nếu không e trễ mất.
Bỗng có tiếng kêu kéc kéc, một Thần ưng bay đến trước Hồ Đề đậu vào tay nàng miệng ngậm miếng giấy.
Hồ Đề mở ra coi, rồi nói:
– Phái đoàn đạo Kinh-châu tới. Sún Lé cho Thần ưng báo trước để chúng ta khỏi bỡ ngỡ.
Hồ Đề thả Thần-ưng bay khỏi lều, thì có tiếng chân ngựa, rồi Trưng Nhị, Phật-Nguyệt, Lại Thế-Cường người đầy tuyết bước vào.
Chào hỏi nhau xong, Nam-hải nữ hiệp đứng lên nói:
– Đinh-hầu với tôi có ý mời các vị tới đây họp, quyết đoán một việc rất
quan trọng. Trước khi vào đề, xin Trưng Nhị cho biết nhận xét về đạo
Kinh-châu.
Trưng Nhị đứng lên nói:
– Chúng tôi tới Xuyên-khẩu giữa lúc quân Đặng Vũ mất tinh thần vì thua
mấy trận liền. Sau đó chúng tôi giúp y đánh chiếm Xuyên-khẩu, Bạch-đế.
Đến đây chúng tôi được đạo Lĩnh-nam cho tăng cường Giao-long nữ với đội
Giao-long binh của Đào hiền đệ. Vì vậy chúng tôi ngược Trường-giang
chiếm Lương-bình, Võ-lăng, Phong-đô, Bồ-thành, Quảng-an và Đồng-nam. Về
tình hình dân chúng, mặc dù chúng tôi ra lệnh cho quân sĩ không được
cướp của đốt nhà. Nhưng dân chúng vẫn thương khóc thảm thiết, vì Thục bị thua. Họ nói Thục nhân nghĩa, Hán ác độc. Binh tướng Thục đều cương
quyết chiến đấu. Họ thà chết chứ không chịu đầu hàng. Đời sống dân chúng trong đất Thục sung túc, giàu có hơn các vùng Hán cai trị rất nhiều.
Cho nên tôi linh cảm thấy rằng những gì Quang-Vũ nói với chúng ta về
Thục: Nào là ngụy Thục, cát cứ quân phiệt, nào là phải tiến quân mau để
cứu dân Ích-châu đều là trái ngược. Chúng ta đã vô tình giúp bạo nghịch
đánh người hiền.
Quang-Vũ hỏi:
– Nghĩa đệ đã tới Thành-đô chưa?
– Tâu bệ-hạ, đạo Lĩnh-nam đã tới Thành-đô. Quân số bẩy vạn người, phải
để lại Hán-nguyên mất ba vạn. Tại Thành-đô giặc có tới 13 vạn, đạo này
chưa dám công thành. Phải đợi đạo Hán-trung, Kinh-châu tới mới đánh. Hôm nay đã là ngày 23 tháng chạp rồi. Ngày Tết Nguyên-đán, thần sẽ hái hoa
đào ở Thành-đô về dâng bệ hạ.
Một lão già đầu bạc bước ra tâu:
– Muôn tâu Bệ hạ, thần là Lý Thông lĩnh chức Tư-đồ, dám xin hỏi Lĩnh-nam vương mấy câu. Không biết vương có cho phép không?
Nghiêm Sơn biết lão này vốn là cậu của Mã thái-hậu. Lão muốn kiếm chuyện với Vương đây. Vương thản nhiên nói:
– Lý tư-đồ cứ hỏi.
– Thần nghe, dường như Lĩnh-nam vương lấy vợ người man di Cửu-chân. Vì
thế bất cứ thứ gì của đất man di người đều cho là hay cả. Bởi vậy những
cô gái trẻ như hai cô gái này, thần e trói gà không chặt. Thế mà
Vương-gia tâu rằng kiếm thuật thần thông, thì e rằng khi quân phạm
thượng thái quá. Mong Bệ-hạ xét lại.
Lại thêm một lão nữa bước ra tâu:
– Thần là Phạm Thăng là Hàn-lâm bác-sĩ, xin Bệ-hạ xét lại công việc của
Lĩnh-nam vương. Hiện có tin Lĩnh-nam vương dùng người Nam-man chống
thiên-triều. Người định lập lại nước Lĩnh Nam, quay về Bắc ăn thua với
Hán-triều. Vậy xin bệ-hạ điều tra cho rõ.
Nghiêm Sơn nhìn hai lão già, mắt chàng toát ra tia hàn quang uy nghiêm,
khiến hai lão già rùng mình lui lại. Lý Thông ngã ngồi xuống đất. Vương
thấy vậy đã đoán ra tám chín phần: Từ ngày ta một thanh gươm cùng
Quang-Vũ dựng nghiệp. Dù văn quan, dù vũ tướng đều biết ta với Thiên-tử
tình nghĩa như tay chân. Ta là Thiên-tử, Thiên-tử là ta. Ai cũng tuân
phục. Bây giờ đám văn quan này dám đàn hạch ta. Một là Quang-Vũ sắp đặt
với chúng. Hai là Quang-Vũ tỏ ý nghi ngờ ta. Chúng theo gió lấy lòng
Quang-Vũ.
Nghiêm Sơn bình thản tâu:
– Thần quả có kết hôn với người con gái Việt. Tiện thê là người có võ
công cao, cũng tùng chinh theo đạo Lĩnh-nam, lập được khá nhiều công
trạng. Vả lại khắp thiên-hạ đâu chẳng là con dân của Bệ-hạ? Người Hán,
người Lương, người Sở, người Việt đều là con dân bệ-hạ cả. Thần có kết
hôn với họ đâu có gì phạm pháp?
Lý Thông lại tâu:
– Tâu bệ-hạ, thần được biết trong khi Hán-Thục dàn quân tại Cẩm-dương,
Công-tôn Thuật cho người dâng Lĩnh-nam vương hai mâm châu báu giữa ba
quân. Đó là một điều ngờ. Trường-sa vương Công-tôn Thiệu, Bắc-bình vương Công-tôn Khôi, Bình-nam vương Công-tôn Phúc bị bắt, không hiểu sao
Bình-nam vương lại phóng thích chúng. Đó là hai điều ngờ. Quân sư của
đạo Hán-trung là Phùng Vĩnh-Hoa, hẹn hò, tình tứ với Đại tư-mã Thục là
Thái-tử Công-tôn Tư. Đó là ba điều đáng ngờ. Xin Bệ-hạ cho điều tra thực hư thế nào thì rõ.
Nghiêm Sơn cười lạt:
– Khi ta một thanh gươm đánh đuổi Vương Mãng, cùng hoàng-thượng kết
huynh đệ thì chưa có những thứ văn quan hủ lậu như người. Một thanh gươm hoàng-thượng với ta đánh trận Côn-dương, chiếm Trường-an, cũng chưa có
những loại người như Thừa-tướng Lý Thông. Khi ta chiếm được 9 quận
Kinh-châu, cũng chưa có những người như Lý thừa-tướng. Ta một gươm
kinh-lược Lĩnh Nam, đem quân, đem lương thực tranh hùng ở Trung-nguyên.
Kịp đến khi Đặng Vũ, Ngô Hán bị bại, ta lại trở về đánh Thục. Nay chỉ
giơ tay một cái là đánh được Thục, các người bới lông tìm vết định làm
gì ta đây? Công-tôn Thuật có tặng ta hai mâm lễ vật trước trận, đó là
quần áo cho Vương-phi của ta. Nếu sự thực ta có tư túi gì thì phải kín
đáo, chứ có đời nào làm trước ba quân? Thế mà ngươi cũng đặt điều, thứ
đặt điều ngu xuẩn. Còn Công-tôn Thiệu, Công-tôn Khôi vượt ngục là do
gian tế. Vả lại hai tên đó tuy thoát, nhưng ta chỉ giơ tay là lấy được
Thành-đô. Chúng chạy đâu cho thoát? Còn chuyện Phùng Vĩnh-Hoa sư muội
gặp Công-tôn Tư là dùng mỹ nhân kế, để cầm chân y, hầu Ngô Hán đánh úp
Dương-bình quan. Điều này ta có thượng biểu về triều rồi chẳng có gì
đáng dấu diếm cả.
Một người trong hàng võ ban bước ra tâu:
– Thần là Việt-kỵ hiệu-úy Trương Linh. Vừa rồi Lĩnh-nam vương tâu rằng
Phật-Nguyệt cô nương đánh thắng Công-tôn Thiệu, Vũ Chu thần không tin.
Vũ Chu là đệ nhất cao thủ vùng Kinh-châu. Công-tôn Thiệu là một trong
Thiên-sơn thất hùng, võ công vô địch. Chỉ có Phiêu-kỵ đại tướng-quân Sầm Bành mới đánh lại y. Thế mà Lĩnh-nam vương tâu rằng một cô gái nhỏ bé
ẻo lả thế kia, mà thắng chúng thì muôn ngàn lần thần không tin. Ấy là
những người có mặt tại đây mà Lĩnh-nam vương còn tâu như vậy, huống hồ
những người vắng mặt? Lại nữa như ông già sắp chết kia, mà bảo là võ
công cao nhất thiên-hạ, thực là khinh anh hùng võ lâm Trung-nguyên quá
đáng.
Nghiêm Sơn thấy một tên Việt-kỵ Hiệu-úy, chức tước của y chỉ bằng hạt
vừng, hạt đậu so với Vương, mà y cũng dám ra đàn hặc Vương, thì nhất
định phải có người đứng sau. Vương chưa biết trả lời sao, thì Trưng Nhị
bước ra tâu:
– Tâu bệ-hạ bất cứ tâu về điều gì, có thể tâu láo được. Còn nói về võ
công không thể giỏi nói dở, dở nói giỏi. Ở đây thần có ba người, vậy xin bệ-hạ cho ba người ra đấu sẽ biết ngay gian.
Quang-Vũ gật đầu:
– Được, vậy trẫm đồng ý để Việt-kỵ hiệu-úy đấu với anh hùng Lĩnh Nam để rõ trắng đen.
Trưng Nhị tâu:
– Xin bệ-hạ dạy thể lệ đấu.
Quang-Vũ cũng biết võ nói:
– Bây giờ trẫm cho đóng ở sân bốn cây cờ bốn góc. Hai người đấu trong
đó. Nếu ai đánh bật hoặc chạy ra khỏi vòng là thua. Ai chết coi như
thua. Ai biết mình võ công thấp, hãy xin hàng.
Nghiêm Sơn bảo Trưng Nhị:
– Việt-kỵ hiệu-úy Trương tướng-quân, chưởng lực không kém gì Quế-Hoa,
Quỳnh-Hoa đâu. Ta yêu cầu Trưng sư muội ra đấu với tướng quân.
Trưng Nhị nghe vậy thì biết võ công Trương Linh rất tầm thường. Nàng chắp tay nói:
– Tuân lệnh đại ca.
Bốn vệ sĩ đã đem bốn cây cờ ra cắm ở bốn góc sân. Các quan văn võ đứng
xung quanh sân coi. Từ lâu họ nghe đất Lĩnh Nam nhiều nữ kiệt. Hôm nay
họ thấy Trưng Nhị, một thiếu nữ vẻ người đậm đà, mắt phượng, môi hồng
yểu điệu, dám đấu với một Việt-kỵ hiệu-úy của hoàng-đế là một điều lạ.
Trưng Nhị ra đứng giữa sân. Nàng quỳ gối hướng về phương Nam khấn:
– Đệ tử là Trưng Nhị, cúi xin các vị liệt tổ Lĩnh Nam tha tội cho đệ tử. Đệ tử thật không muốn đấu võ, nhưng sự bất đắc dĩ. Xin liệt tổ ân xá.
Hai người cùng hướng vào Quang-Vũ hành lễ, thủ thế.
Quang-Vũ cầm dùi đánh ba tiếng trống. Trong sân rồng các quan reo hò ầm ĩ.
Trương Linh muốn trổ tài vũ dũng. Y hít một hơi chân khí, vọt người lên
cao. Hai chân chụm lại phóng song cước vào cổ và mắt Ttrưng Nhị. Trưng
Nhị thấy thế cước kình lực rất mạnh. Nàng nhún chân nhảy vọt lên cao,
thành ra Trương Linh đá hụt vào khoảng không. Người bay xuống dưới Trưng Nhị. Trưng Nhị lộn một vòng trên không đáp trúng vai Trương Linh. Nàng
mượn đà đó vọt lên một lần nữa, tà tà đáp xuống. Thân pháp đẹp vô cùng.
Nam nhân người Hán thường coi đàn bà là một thứ dơ bẩn, chỉ cần tay mó
vào quần là phải rửa vì sợ ô uế. Đây Trương Linh mới ra một chiêu, bị
Trưng Nhị nhảy qua đầu. Bá quan thấy vậy reo hò ầm ĩ. Y xấu hổ mặt đỏ
lên.
Trương Linh xuất thân là đệ tử của phái võ Liêu-đông, nhờ võ công cao,
được Quang-Vũ tin cẩn, dùng làm hộ vệ trong suốt thời gian đánh Vương
Mãng, Ngỗi Hiêu, Xích My. Dần dần y được thăng đến chức Việt-kỵ hiệu-úy, tức chỉ huy đội kỵ binh bảo vệ hoàng-đế. Gần đây y muốn được theo Đặng
Vũ, Ngô Hán cầm quân ở ngoài, hy vọng cho bước tiến trình. Vì vậy y bỏ
ra không biết bao nhiêu tiền bạc mua tin tức từ mặt trận gởi về. Khi
Đặng Vũ, Vũ Chu bị Công-tôn Thiệu đánh bại. Y đã xin ra điều khiển đạo
Kinh-châu đánh giặc lập công. Bây giờ nghe Nghiêm Sơn nói mấy thiếu nữ
Lĩnh Nam đánh thắng Vũ Chu. Y cho là nói láo. Y muốn đánh bại mấy thiếu
nữ mà Nghiêm Sơn khen trước mặt Quang-Vũ rồi có thể xin ra trận lập
công. Nhưng mới chỉ một chiêu đầu, y đã bị làm nhục. Lại bị các bạn đồng liêu cười chế nhạo, y nổi giận hít một hơi dài, vung chưởng đánh tới.