Động Đình Hồ Ngoại Sử
Chương 19 : Tấc lòng cố quốc tha hương Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Một lát có tiếng leo cầu thang, rồi có tiếng nói:
– Lão tỳ Dư Thúy-Nham cầu kiến hoàng-thượng.
Xích-kiếm mở cửa cho mụ vào, rồi đóng cửa lại. Dư Thúy-Nham thấy có
nhiều người ngồi cùng hoàng-đế thì ngơ ngác không hiểu. Thị phục xuống
đất dập đầu:
– Lão tỳ triều kiến thánh-hoàng. Không hiểu đêm khuya thánh-hoàng triệu thần đến đây có việc gì?
Tiên-yên nữ-hiệp nói:
– Cho ngươi bình thân. Hôm nay trong phòng này có 8 chúng ta là chỗ thâm tình với hoàng-thượng, thêm mỹ nhân kia là 9. Chúng ta hỏi câu nào
ngươi phải trả lời cho đúng. Nếu sai trái một câu ta cắt đầu, tru di tam tộc nhà ngươi.
Dư Thúy-Nham kinh sợ run run hỏi:
– Xin lệnh-bà cho lão tỳ biết rõ hơn?
Tiên-yên nữ-hiệp hỏi:
– Dư bà, ngươi nuôi hoàng-thượng từ lúc sơ sinh phải không?
– Vâng, đúng thế.
– Bấy giờ Tiên-đế là Trường-sa Định-vương. Tại sao ngươi không ở trong cung nuôi hoàng-thượng, mà lại ở Đào-trang?
– Dạ... dạ... vì Tiên-đế sinh hoàng-thượng ở ngoài dân dã.
– Thôi được, như thế cũng đủ. Ngươi mau đem tất cả mọi chuyện kể ra hết. Dấu một câu, ta chặt đầu.
Tiên-yên nữ-hiệp rút kiếm đưa qua, đưa lại trước mặt Dư Thúy-Nham, làm
mụ run lẩy bẩy. Mụ kể lại mọi sự từ khi theo hầu kỹ nữ Hàn Tú-Anh, rồi
Trường-sa Định-vương giả làm văn nhân đeo đuổi nàng. Hai người ở với
nhau có hai con, Thái-phi cho đem vào phủ nuôi nấng. Ít lâu sau Hàn
Tú-Anh mất tích. Thái-phi bắt Dư Thúy-Nham dấu mọi chuyện, phao rằng Mã
vương-phi sinh ra hai thế-tử.
Đào Kỳ nói với Dư Thúy-Nham:
– Dư bà! Nếu Dư bà ở trong cung này sẽ bị người ta giết đi để che dấu
cái xấu. Ngay đêm này tôi sẽ đưa Dư bà rời khỏi nơi đây, gặp Hàn Tú-Anh.
Dư Thúy-Nham lạy thụp xuống đất nói:
– Suốt mấy chục năm nay, lão tỳ vẫn mong được gặp lại Hàn thái-hậu. Không biết bây giờ người ra sao?
Đào Kỳ đáp:
– Hồi đó bà bị Thái-hậu, là vương-phi Trường-sa Định-vương sai võ sĩ
mang vào rừng giết. Bấy giờ phụ thân Nghiêm Sơn là Phấn-uy tướng quân ở
Trường-sa. Người đi săn gặp Hàn tiểu-thư bị nạn, vội ra tay nghĩa hiệp
cứu thoát, mang về nuôi nấng. Người còn sợ Thái-phi biết chuyện, phải
cáo quan về Quế-lâm. Nhân vì thân mẫu Nghiêm Sơn bị bệnh mất sữa. Hàn
tiểu-thư xa con, sữa căng khó chịu. Bà tình nguyện nuôi Nghiêm Sơn.
Nghiêm Sơn kính bà như mẹ đẻ. Chính bà đã dùng tình mẫu tử, sai Nghiêm
Sơn đi cứu tên hôn quân này.
Quang-Vũ ngẩn người ra hỏi:
– Tại sao Nghiêm Sơn không nói cho Trẫm biết? Không thể như thế được.
Đào Kỳ lắc đầu:
– Ngươi làm vua quen nhìn từ trên xuống, không còn biết nhân tình thế
thái là gì nữa. Mẫu thân ngươi xuất thân là kỹ nữ. Ngươi lại đang độ
phất cờ trung hưng, nếu đưa một người mẹ làm kỹ nữ ra, ai theo ngươi? Vì vậy mẫu thân ngươi hy sinh trọn vẹn cho ngươi, cấm Nghiêm Sơn không
được thố lộ một chi tiết nào về bà. Ngươi thử nghĩ coi, nếu không vì
nguyên do ấy. Tại sao Nghiêm Sơn ở cách xa vạn dặm, lại lên Trường-sa,
một đêm đánh 20 trận, bị thương 15 lần cứu ngươi. Nếu bảo Nghiêm Sơn
thích công danh phú quý ư? Thì Nghiêm Sơn đi theo Cảnh-Thủy hoàng-đế,
hoặc Ngỗi Hiêu, hoặc Xích-Mi, chứ đâu có theo ngươi?
Qua câu chuyện trao đổi giữa Dư Thúy-Nham với Tiên-yên nữ hiệp, qua lời
nói của Đào Kỳ. Quang-Vũ hiểu được phần nào câu chuyện, y nói:
– Như vậy thì Nghiêm Sơn cứu Trẫm là do mẫu thân trẫm sai y. Y là em
trẫm thực sự chứ không phải em kết nghĩa nữa. Không ngờ Mã thái-hậu hại
mẫu thân trẫm, hại cả em trẫm nữa. Trẫm quyết không để yên vụ này. Điều
tiên quyết các ngươi phải giúp trẫm tìm cho ra mẫu thân trẫm, trẫm mới
tin.
Hoàng-kiếm tra kiếm vào vỏ nói:
– Ngươi không biết mẫu thân, không nhận là không có tội. Ta hỏi tội khác của ngươi. Trước đây ngươi bị Vương Mãng đuổi bắt, một mình Nghiêm Sơn
với Hợp-phố lục hiệp tả xung hữu đột. Một đêm đánh đến 20 trận, Nghiêm
Sơn bị thương 15 chỗ. Sau đó còn kết nghĩa huynh đệ với ngươi. Rồi
Nghiêm Sơn một mình một ngựa kinh lý Lĩnh Nam, đem người, lương thực cho ngươi đánh Trung-nguyên. Khi Ngô Hán, Mã Viện đánh Thục bị bại, Nghiêm
Sơn mang quân từ Lĩnh Nam về đánh Thục, đại quân đến Thành-đô, tại sao
ngươi vô ơn bạc nghĩa bắt giam Nghiêm Sơn? Thậm chí Nghiêm xin một thanh gươm, một con ngựa, ngao du bốn phương, ngươi cũng không cho? Như vậy
có phải là hôn quân không? Ta quyết chặt đầu ngươi.
Quang-Vũ kinh hoàng run run nói:
– Ngươi không hiểu cho ta. Tổ tiên ta vì tin Vương Mãng mà mất nước.
Cảnh-Thủy hoàng-đế tin Xích Mi mà bị giết. Nay Nghiêm Sơn nắm trọng binh Lĩnh Nam, Đông-xuyên, Tây-xuyên, Kinh-châu. Nếu Nghiêm trở mặt liệu ta
có còn không?
Đào Kỳ cười gằn:
– Ngươi định bắt chước tổ tiên ngươi là Lưu Bang, xong việc bỏ tù Tiêu Hà, giết Hàn Tín phải không? Ta yêu cầu ngươi ba việc.
Quang-Vũ là người xảo quyệt, y nghĩ thầm: Điều kiện gì ta cũng cứ thuận cả, sau này sẽ liệu. Y nói:
– Được! Ngươi cứ nói.
– Điều thứ nhất, ngươi thả Nghiêm Sơn ngay để y được tiêu dao tự tại.
Không lẽ y giúp ngươi đến như vậy, nuôi nấng, phụng dưỡng mẫu thân ngươi như vậy, mà ngươi nỡ nhẫn tâm giết y ư?
Quang-Vũ đáp:
– Trẫm lại không biết điều đó. Có điều uy tín Nghiêm Sơn lớn quá, nếu
thả ra để y tiêu dao thì chúng nhân thiên hạ chê trách trẫm. Sau này còn ai dám vì nhà Hán mà ra sức nữa. Vì vậy trẫm giữ y lại, để tìm ra một
tội hầu cách chức y.
Đào Kỳ cười nhạt:
– Có khó chi. Ngươi kết tội y giết đại thần là đủ rồi. Y chả từng nói
thế là gì? Y nhất tâm hy sinh cho ngươi, giết Tư-đồ, Tư-không thuộc vây
cánh thái-hậu, giúp ngươi để cho ngươi có thể cách chức y.
Quang-Vũ ngẩn người ra. Vì khi Nghiêm Sơn giết Tư-đồ, Tư-không trước mặt y, để y có cớ cách chức Nghiêm Sơn là điều cực kỳ bí mật, không hiểu
sao Đào Kỳ cũng biết.
Đào Kỳ tiếp:
– Điều thứ hai là trả Lĩnh-nam cho người Lĩnh-nam. Bắc của Hán, Nam của
Việt, đời đời không xâm phạm nhau. Đất Trung-nguyên rộng lắm ngươi còn
chiếm thêm Lĩnh-nam để làm gì?
Quang-Vũ lắc đầu:
– Cửu-chân, Nhật-nam, Giao-Chỉ thì trả được. Còn Nam-hải, Tượng-quận,
Quế-lâm là đất Trung-nguyên từ lâu. Dân ở đó đã là dân Hán, không trả về Lĩnh-nam được nữa.
Trần Công-Minh quát lên:
– Người Hán chiếm đất cai trị các dân khác thì được, thì người Việt không cai trị dân Hán trên đất Việt được sao?
Quang-Vũ vẫn ngoan cố:
– Chúng ta là Trung-nguyên các dân khác phải cúi đầu thần phục. Ai chống lại sẽ bị trừng trị.
Trần Công-Minh nhảy chồm lên, chửi tục:
– Đ. M. mày chứ, người Hán cũng là người, những người khác cũng là
người. Tại sao các xứ khác phải tuân phục Trung-nguyên mà Trung-nguyên
không tuân phục các xứ khác?
Ông nói với Đào Kỳ:
– Đào tam lang, đây là tên Hán con, tổ tiên nhà y nhiều đời tự hợm hĩnh
cho rằng họ Lưu mới là Thiên-tử. Thiên-tử cái con đĩ mẹ mày. Tổ tiên mày Lưu Bang xuất thân bán thịt, vô lại, văn dốt, vũ nát, gặp thời mà lên
nghiệp lớn. Mẹ mày xuất thân đĩ điếm, đẻ ra mày, vinh dự gì mà mày tự
kiêu? Được hôm nay ông cố nội mẹ mày thử khoét hai mắt cắt lưỡi, chặt
hai chân, hai tay, để Mã thái-hậu lập ấu quân khác lên cho mày biết
thân.
Ông rút kiếm đưa lên ánh thép lấp loáng. Đào Kỳ biết ông chỉ dọa
Quang-Vũ nên để cho ông tự do. Quang-Vũ sợ quá vãi đái, vãi phân ra
ngoài ra quần. Đào Kỳ thấy thối hoăng lên, đẩy y ra. Chàng tiếp:
– Điều thứ ba phải để cho Lĩnh-nam yên. Nếu ngươi cất quân đánh
Lĩnh-nam, lập tức ta tìm giết ngươi. Ta nói cho mi biết, võ công ta cao
gấp ngàn lần vệ sĩ của ngươi. Ta muốn giết ngươi lúc nào mà chẳng được.
Ngươi hãy coi đây.
Chàng hít hơi, vận đủ 10 thành công lực vào tay, phát chiêu Ác ngưu nan
độ trong Phục-ngưu thần chưởng, là chiêu dũng mãnh nhất, đánh thẳng vào
chiếc long sàng. Vì chàng vận âm kình, không có tiếng động, khi chàng
đánh xuống xong, chiếc long sàng bằng gỗ cứng như vậy, mà vỡ ra thành
từng mãnh nhỏ.
Vừa lúc đó có tiếng chiêng trống từ xa vọng lại. Có tiếng người lên cầu thang, rồi có tiếng cung nữ nói:
– Muôn tâu bệ-hạ, Tần-vương Lưu Nghi, Tư-đồ Đậu Dung thỉnh bệ-hạ lâm triều khẩn cấp.
Quang-Vũ chỉ ra phía cầu thang:
– Có việc khẩn cấp, các đại thần đánh chuông trống thỉnh trẫm thiết triều.
Đào Kỳ chụp Dư Thúy-Nham tung cho Tiên-yên nữ hiệp:
– Sư bá cần đem người này đi gặp Hàn Tú-Anh. Nếu để đây e không toàn tánh mạng.
Dư Thúy-Nham hướng Quang-Vũ lạy thụp xuống đất:
– Bệ hạ! Tiểu tỳ sống với Hàn thái-hậu từ nhỏ. Khi biết Hàn thái-hậu bị
Mã vương-phi hại, thần thiếp cắn răng chịu đựng. Từ đó đêm đêm thần
thiếp thường khóc thầm, thương nhớ Hàn thái-hậu. Bây giờ dù tan xương,
người y vội. Nếu y biết điều, rút lui thì thôi. Còn không ta sẽ xử dụng
phương pháp của Khất đại-phu, đẩy chất độc trở lại, cho y tự hại mình.
Ta nên nhớ Đào Kỳ là con trai Đào Thế-Kiệt, một đệ nhất anh hùng
Lĩnh-nam, lấy lượng cả bao dung người làm đầu, Vương mới có ý tưởng đó.
Chứ nếu là Nam-thành vương Trần Công-Minh, ngay chưởng đầu ông đã đẩy
chất độc vào người họ Tạ rồi.
Tạ Thanh-Minh hít một hơi chân khí, đánh một chưởng nữa. Chưởng này quái dị vô cùng, gia số kỳ ảo. Đào Kỳ vẫn bình tĩnh. Vương phát chiêu trong
Phục ngưu thần chưởng là Ngưu ngọa ư sơn đỡ. Bùng một tiếng nữa, mùi
tanh hôi bay khắp Kim-loan điện. Tạ Thanh-Minh thấy đom đóm mắt nổ liên
hồi, y lùi bốn bước liền, run run nghĩ:
– Thằng họ Đào này công lực quả không tầm thường. Y lĩnh của mình hai chưởng độc, giỏi lắm lát nữa sẽ kêu cha, kêu mẹ van xin.
Tạ Thanh-Minh lại vận chưởng thứ ba đánh ra. Lần này chưởng lực nhẹ
nhàng, thu gọn lại, nhọn như một mũi dao. Đào Kỳ thấy vậy không dám chần chờ, vận chiêu Kình ngư quá hải trong Cửu-chân chưởng pháp ra đỡ. Vì
chiêu này cũng thu nhọn lại như chiêu của Tạ Thanh-Minh. Bộp một tiếng
Tạ Thanh-Minh lảo đảo muốn ngã, lui lại đến mười bước. Không ai hiểu
nguyên do vì sao.
Chỉ có Đào Kỳ là hiểu: Vừa rồi Tạ Thanh-Minh xử dụng một chiêu thức
Trung-nguyên, đánh Vương. Vương dùng võ công Cửu-chân đánh lại, y bị
thất bại ngay.
Đào Kỳ để cho y thở, rồi nói:
– Tạ Vũ-kỵ, người chuẩn bị đi. Tôi sẽ phản công lại người ba chiêu. Nếu sau ba chiêu này mà người vô sự, thì coi như tôi thua.
Vương hít một hơi chân khí, vận dương-cương vào Đốc-mạch, chuyển ra
Thủ-thiếu dương Tam-tiêu kinh, áp dụng phương pháp Khất đại-phu, tấn
công. Tạ Thanh-Minh vận khí đưa chưởng đỡ. Khi hai chưởng chạm nhau, y
mới cảm thấy có điều không ổn ở trong. Vì bình thường chưởng rộng lớn.
Đây y cảm thấy chưởng Đào Kỳ như một cái mộc đỡ chưởng của y. Ở giữa mộc có một tia nhỏ cực mạnh đâm vào. Bình một tiếng, người y bật lên cao.
Đào Kỳ tiến lên đánh tiếp một chưởng, đó là chiêu Ác ngưu nan độ, Vương
vận khí Âm-nhu. Từ ngày học chưởng Phục-ngưu âm, rồi vận khí theo kinh
mạch. Đây là lần thứ nhì Đào Kỳ áp dụng, kình lực mạnh như trời long đất lỡ.
Hai chưởng gặp nhau, bịch một tiếng. Người Tạ Thanh-Minh bay ngang ra xa mấy trượng rơi xuống điện. Tất cả bá quan văn võ đều lấy làm lạ về
chưởng Âm-nhu của Đào Kỳ. Đánh ra không gió lộng, làm cho Tạ Thanh-Minh
lạc bại.
Tạ Thanh-Minh cố gắng đứng dậy. Y lảo đảo đứng không vững. Oẹ một tiếng, y hộc ra một búng máu tươi. Y cố gắng vịn vào đồng liêu đứng dậy. Y vẫy tay nói:
– Hán-trung vương, thần xin phục.
Đào Kỳ nhảy vèo đến nhấc bổng y lên để giữa điện quát lớn.
– Người là người thế nào với Xích-Mi, nói mau!
Tạ Thanh-Minh đáp:
– Thần chưa từng gặp Xích-Mi dĩ nhiên không quen biết y.
Tiếng quát của Đào Kỳ làm Hoài-nam vương giật mình. Ông nói:
– Đào vương-gia nói sao? Tạ thứ-sử đây là người danh môn chánh phái, đâu có liên quan gì đến Phan Sùng?
Đào Kỳ cầm tay Tạ Thanh-Minh đưa cho mọi người coi:
– Các vị võ học danh gia ở đây đều biết rằng: Trên thế gian này chỉ có
phái Trường-bạch là biết luyện Huyền-âm độc chưởng. Khi xử dụng chưởng
mùi tanh hôi bốc ra nồng nặc. Chưởng đầu tiên Tạ thứ-sử đánh tôi, mùi
tanh bốc ra các vị đã biết.
Vương ngưng một lúc nói:
– Phàm xử dụng độc chưởng, công lực phải cao hơn người mới dùng được.
Hai chưởng giao nhau, độc khí từ tay y tràn qua người đối phương. Chỉ
sau nữa giờ, đối phương đau đớn chết đi sống lại, không thuốc nào chữa
được.
Tần-vương Lưu Nghi hỏi:
– Thế nghĩa là thế nào?
Đào Kỳ nhắc lại lời của Khất đại-phu:
– Độc chưởng của phái Trường-bạch gồm có năm nọc là nọc rắn, nọc rết,
nọc bò-cạp, nọc nhện và nọc tằm. Mỗi thứ nọc nhập vào một tạng-phủ.
Không có cách nào trục ra. Độc chưởng của Tạ thứ-sử xử dụng gốc từ phái
Trừơng-bạch là nơi xuất thân của Xích-Mi. Các cao thủ phái này đều theo
phò Xích-Mi.
Vương hỏi Tạ Thanh-Minh:
– Tạ thứ-sử. Ta với ngươi vốn không thù, không oán, tại sao ngươi lại
dùng độc chưởng hại ta? Đúng ra khi ngươi đánh trúng ta, bàn tay ta hóa
xanh lờ lờ. Mà ngược lại, bàn tay ngươi hóa xanh là nguyên do làm sao?
Tạ Thanh-Minh đáp:
– Thần cũng không biết nữa.
Đào Kỳ cười:
– Giữa ngươi với ta, công lực cao thấp cách nhau quá xa. Khi ngươi dùng
độc chưởng đánh ta, ba chiêu đầu ta chỉ đánh mà không đỡ, để mở mắt cho
ngươi rằng, ngươi kém xa ta. Ngươi không tỉnh ngộ, còn tiếp tục đấu với
ta. Ta dùng chưởng đỡ ba chưởng của ngươi. Ngươi đã biết thua còn tiếp
tục đánh. Ta tấn công ngươi hai chưởng, một dương, một âm. Hai chưởng
chạm nhau, ta đẩy chất độc trở lại ngươi, cho nên tay ngươi hóa xanh. Từ xưa đến giờ, ngươi dùng độc chưởng đánh người ta quá nhiều, ngươi chưa
biết cái đau đớn đó nó ra làm sao. Bây giờ ngươi tự làm thì ngươi tự
lãnh lấy hậu quả, đừng trách ai hết.
Bỗng Tạ Thanh-Minh kêu ối một tiếng rồi run lên bần bật. Y biết chất độc bắt đầu phát tác, y năn nỉ:
– Đào vương-gia, xin người dung thứ cho tôi.
Đào Kỳ nói:
– Ngươi đánh người thì phải biết chữa chứ? Ta có một người thân bị trúng Huyền-âm độc chưởng. Ta cũng không biết cách nào chữa, làm sao chữa cho mi. Bây giờ ta hỏi câu nào, ngươi trả lời cho đúng họa may ta cứu được
ngươi.
Tạ Thanh-Minh run bần bật, lăn lộn kêu la thảm thiết. Các văn võ bá quan thấy tình trạng y như vậy, cực kỳ kinh hãi.
Đào Kỳ hỏi:
– Phái Trường-bạch thiên về Âm-nhu, tại sao ngươi lại biết nội công Dương-cương. Ngươi thuộc môn phái nào?
Tạ Thanh-Minh chưa đáp, thì Hoài-nam vương hỏi:
– Tạ Thanh-Minh thì ra là ngươi! Ta biết ngươi là ai rồi. Trước đây mấy
tháng trong cung xảy ra mấy vụ án. Hoàng thái-phi tự nhiên bị bệnh, đau
đớn bảy ngày, bảy đêm, lăn lộn khốn khổ rồi mới b!ng. Các quan Thái-y
không tìm ra nguyên do. Sau đó lại xảy ra việc Trung-lang tướng Lưu Phúc cũng bị bệnh tương tự mà chết. Thì ra tất cả đều do ngươi. Ngươi là
người của Xích-Mi, trường phục trong thành Trường-an này với mục đích
gì?
Tạ Thanh-Minh vẫn lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết, y cố gắng trả lời:
– Không phải tôi làm. Đó là thái-hậu truyền mật chỉ cho tôi làm.
Thái-hậu truyền mật chỉ cho tôi ở Trường-an canh chừng Tần-vương. Nếu
Tần-vương có ý chống thái-hậu, phải ra tay giết liền.
Tạ Thanh-Minh nói câu này có ba người hiểu rõ nguyên do. Một là Đào Kỳ,
Vương biết Mã thái-hậu đang gây một thế lực bao vây lấy Quang-Vũ, giết
Hàn Tú-Anh. Còn Quang-Vũ hiểu rằng: Mã thái-hậu sai các quan làm nhiều
việc riêng tư cho bà. Ai không theo bà sai giết đi. Hoàng thái-phi, Lưu
Phúc đều bị thái-hậu giết. Còn Mã Viện biết rõ nhất, sở dĩ thái-hậu mua
chuộc nhiều cao thủ, cho quan tước, gây uy thế của ngoại thích như hồi
Lã thái-hậu xưa kia.
Hơn bất cứ thời nào, đời nhà Hán bọn ngoại thích hoành hành mạnh vô
cùng. Ngoại thích tức bà con, giòng họ của Hoàng-hậu, Thái-hậu, chúng
dựa vào thế lực của nội cung, chèn ép ngay cả Vương-thân. Ngoại trừ
hoàng-đế, các chú vua, em vua cũng bị chúng chèn ép giết hại.
Nạn này xảy ra từ thời Cao-Tổ, do Lã thái-hậu gây ra đầu tiên làm tiền lệ.
Chợt Mã Viện bảo một viên tướng đứng sau y:
– Trần Lữ, ngươi mang Tạ thứ-sử ra ngoài cho người nhà chạy chữa.
Đào Kỳ nghe tiếng Trần Lữ biết ngay là người đả thương Tiên-yên nữ hiệp. Hôm qua, nghe Khất đại-phu nói, Vương những tưởng Trần Lữ mai phục
trong quân Mã Viện với mưu đồ gì đây. Bây giờ thấy việc Tạ Thanh-Minh,
Vương mới tỉnh ngộ rằng:
– Thì ra Trần Lữ với Tạ Thanh-Minh cùng là người của Mã thái-hậu. Như vậy Trần Lữ mới thực sự đóng vai trò chính.
Nghĩ vậy, Vương lạng người ra trước chụp Trần Lữ. Trần Lữ bản lĩnh đâu
phải tầm thường? Song Đào Kỳ ra tay thần tốc quá, y chưa kịp trở tay, đã bị kiềm chế.
Ngô Lương phóng ra một chưởng đánh vào đầu Vương, để Vương phải buông
Trần Lữ ra. Đào Kỳ vung tay trái phóng ra một chiêu trong Thiết-kình phi chưởng của Cửu-chân, đẩy Ngô Lương lùi trở lại.
Ngô Lương là người coi tất cả cấm quân tức vệ sĩ hoàng-cung. Võ công y
cao hơn Tạ Thanh-Minh một bậc. Chưởng vừa rồi của y phóng ra không xử
dụng hết công lực. Hơn nữa Đào Kỳ lại xử dụng võ công Cửu-chân khắc chế
với võ công của y. Nên y phải lùi lại một bước.
Ngô Lương quát lên:
– Vương-gia! Người không được vô lễ. Trước mặt hoàng-thượng dám ám toán đại thần ? Người mau thả Tả-quân hiệu-úy Trần Lữ ra.
Đào Kỳ để Trần Lữ xuống nền điện, đạp chân lên ngực y nói:
– Tên Trần Lữ là người của Xích-Mi. Ta bắt y phải lộ chân tướng ra trước mặt hoàng-thượng cho các người coi.
Vương vận sức xuống chân rồi hỏi:
– Trần Lữ mau đưa thuốc giải Huyền-âm thần chưởng ra cứu Tạ Thanh-Minh.
Nếu không, ta sẽ vận kình lực vào chân, ngươi sẽ bị giập nát hết tạng
phủ mà chết.
Trần Lữ bị chân Đào Kỳ đè nặng quá, y hoảng hồn nói:
– Tôi không giữ thuốc giải. Thuốc giải chỉ Thái-hậu mới có. Thái-hậu giữ thuốc giải, để những ai bị chúng tôi đánh bị thương, người bắt phải cúi đầu tuân phục, người mới ban cho.