Động Đình Hồ Ngoại Sử

Chương 21 : Hồn tử sĩ gió ù ù thổi Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Trần Tự-Sơn, Đào Kỳ, Đô Dương… đến chỗ trú của anh hùng Lĩnh Nam ở cửa

Đông thành thì không thấy một người nào ở đây nữa. Chủ nhà cho biết khi

trước đó mấy giờ, Phương-Dung trở về, đốc xuất mọi người vượt thành ra

ngoài. Nàng để lại một bức thư. Đào Kỳ lấy bóc ra, trong thư vỏn vẹn có

mấy chữ:



Trần đại ca nên mang Khất đại phu, Chu sư bá, Đô đại ca và Đào tam lang

đi Lạc-dương cứu nhũ mẫu, nhất là phải áp bức Mã Thái-hậu đưa thuốc giải để cứu Tiên-yên nữ hiệp. Mọi việc ở đây tiểu muội xin lo liệu hết.



Khất đại phu nói:



– Con bé Phương-Dung ước tính như vậy là phải. Về võ công, lão với Đào

tiểu hữu đủ sức đấu với các võ sĩ cấm quân Lạc-dương. Về lý thì Lĩnh-nam vương với Hàn Thái-hậu tình nghĩa mẹ con thâm trọng, thì nên đích thân

đi. Còn Đô, Chu thì thuộc đường lối trong thành. Thôi chúng ta lên

đường.



Nguyên sau khi cứu Trần Tự-Sơn ra khỏi nhà ngục, Khất đại phu, Đô Dương, Chu Bá đánh nhau một trận trời long đất lở với cấm quân, thoát đến điện Vị-ương. Phương-Dung nảy ra ý cho Trần Tự-Sơn giáp mặt với Quang-Vũ,

gọi là ân đoạn nghĩa tuyệt, để Vương có thể nhất tâm, nhất trí lo phục

hồi Lĩnh Nam. Vì hơn ai hết, Phương-Dung biết Tự-Sơn là người tình cảm.

Giữa Vương với Quang-Vũ không phải một ngày, đôi tháng mà tuyệt tình

được. Nay nếu đưa Vương ra ngoài thành cầm quân, Vương không thể thẳng

tay với Quang-Vũ, thì chi bằng trong lúc Vương đang phẫn hận, để Vương

gặp Quang-Vũ tuyệt tình với y, thì mới mong Vương dứt khoát với Hán.



Sau khi Tự-Sơn kể hết những xấu xa bỉ ổi của Quang-Vũ trước mặt quần

thần, Vương gọi tên tục Cảnh-Thủy hoàng đế là Lưu Huyền, gọi tên tục

Quang-Vũ là Lưu Tú. Đô Dương mạ lỵ Quang-Vũ bằng lời lẽ nặng nề, như vậy Tự-Sơn không còn liên hệ với Hán nữa. Trong khi Đô Dương kinh nghiệm về quân tình nhà Hán. Chàng lại cầm quân lâu, nên đưa ra ý định khi rời

thành Trường-an, phải đánh Quang-Vũ một trận trời long đất lở, để y biết mặt anh hùng Lĩnh Nam. Phương-Dung ước tính rằng Trần Tự-Sơn với

Quang-Vũ tình nghĩa quá thâm trọng, không dễ gì một ngày trở mặt với

nhau được. Lại nữa, các quan văn võ triều Hán đều không ít thì nhiều

liên hệ với Vương, mà bảo Vương dùng quân Thục đánh nhau với họ, không

thể nào được. Vậy muốn thực hiện trận đánh, Phưong-Dung tìm cách cho

Tự-Sơn vắng mặt. Trận đánh Trường-an là trận then chốt, sau trận này,

anh hùng Lĩnh Nam rời Trung-nguyên, trở về đánh đuổi quân Hán phục quốc.



Phương-Dung cùng Tiên-yên nữ-hiệp, Trần Công-Minh vượt thành, gặp quân

Thục đang đi tuần. Viên lữ-trưởng nhận ra Phương-Dung vội đón về doanh

trại.



Trong doanh trại Thục, anh hùng Thiên-sơn, Lĩnh Nam tụ tập đông đủ. Họ

thấy Phương-Dung trở về với một số người lạ mặt thì ngơ ngác không hiểu. Đầu tiên Mai-động ngũ hùng Nguyễn Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, đến trước

mặt Tiên-yên nữ hiệp, Trần Công-Minh, Đặng Đường-Hoàn phủ phục xuống

hành lễ, vấn an sư bá, sư thúc. Các tướng Thục biết ba người này địa vị

không nhỏ. Họ lại thấy Cao Cảnh-Sơn cùng hai con đến trước mặt Cao

Cảnh-Minh thụp xuống làm lễ kêu bằng sư thúc, thì biết đây là những cao

nhân mới từ Lĩnh Nam tới.



Bỗng Tiên-yên nữ hiệp kêu lên một tiếng, ái chà rồi loạng choạng muốn

ngã. Phương-Dung đỡ bà dậy, mặt bà khi xanh, khi đỏ, mồ hôi vã ra, tay

chân lạnh toát. Nàng đưa bà vào trong trướng đặt lên giường. Hơi thở của bà rất yếu, chỉ còn thoi thóp. Tuy nhiên bà là người cương cường can

đảm, dù đau đến chết bà cũng không lên tiếng, song độc tố Huyền-âm của

Trần Lữ hành hạ, khiến người bà run lập cập, mặt tái nhợt, tỏ ra đau đớn vô cùng. Các anh hùng Lĩnh Nam đều lắc đầu nhìn bà ngao ngán không biết làm sao.



Đêm hôm trước Khất đại-phu đã nói, trúng chưởng này không có thuốc nào

chữa được. Khi bất cứ ai bị trúng nọc độc Huyền-âm thì cứ cách ngày lên

cơn một lần, cho đến khi nào trong người kiệt lực không còn sức chống

bệnh nữa, sẽ chết như ngọn đèn hết dầu. Phương-Dung kể chuyện cho mọi

người nghe, Tạ Thanh-Minh với Trần Lữ bị Đào Kỳ dùng nội công đẩy chất

độc Huyền-âm trở lại người, bọn chúng cũng chịu chết mà không có thuốc

giải. Bây giờ chỉ hy vọng Khất đại-phu, Trần Tự-Sơn, Đào Kỳ áp chế Mã

Thái-hậu đoạt thuốc giải kịp thời cứu bà mà thôi.



Một lát Tiên-yên nữ hiệp mệt quá ngủ thiếp đi. Hoàng Thiều-Hoa ra lệnh

đánh trống, họp các tướng. Bên Thục cao nhất là Thái-tử Công-tôn Tư, bởi chàng lãnh chức Đại Tư-mã quyền chưởng quản toàn bộ quân sĩ trong tay.

Tuy nhiên về vai vế trong phái Thiên-sơn, trên chàng còn có Tề-vương Tạ

Phong, Lũng-tây vương Triệu Khuôn, Phiêu-kỵ đại-tướng quân Nhiệm Mãng,

là vai sư phụ, sư thúc, nên chàng để họ ngồi hai bên, sau đó tới tám

đại-tướng Thục và năm đại-tướng Hán mới hàng, theo thứ tự ngồi xuống.

Phía Lĩnh Nam Hoàng Thiều-Hoa là Vương-phi Lĩnh-nam vương cầm quyền Đại

tướng-quân ngồi cao nhất. Nàng để các vị Trần Công-Minh, Đặng

Đường-Hoàn, Cao Cảnh-Minh, Cao Cảnh-Sơn, Đinh Công-Thắng, Lương

Hồng-Châu ngồi ngang hàng. Còn các anh hùng khác theo thứ tự ngồi xuống. Thấp nhất là Tây-vu Thiên-ưng Lục-tướng, Tây-vu Lục-hầu tướng.



Đây là lần hội họp đông đủ anh hùng nhất kể từ khi rời Lĩnh Nam. Lục Sún thấy mình được ngồi ngang hàng với các vị sư bá, sư thúc Việt, lại thấy mình được trọng vọng như các đại tướng Thục, chúng vênh mặt, ưỡn ngực

lên, ngồi nghiêm chỉnh đạo mạo chưa từng thấy!



Thái-tử Công-tôn Tư lên tiếng:



– Thưa các vị anh hùng Lĩnh Nam. Nhờ ân đức của Lĩnh-nam lão tiên,

Thiên-sơn lão tiên mà chúng ta đang từ thế đối nghịch, trở thành anh em. Đúng như các vị ước tính, các vị chỉ trở tay một cái mà đã trả hết

thành trì đã mất về cho chúng tôi. Chúng tôi còn được thêm đất

Hán-trung. Ba đạo quân của chúng ta tới Trường-an đúng như dự liệu. Ta

lại chiếm được vùng Phù-phong, thu được năm chục ngàn quân Hán đầu hàng. Bây giờ, trước mắt, chúng ta sẽ đánh chiếm Trường-an, Vị-nam, Lâm-đồng

và Đồng-quan.



Anh hùng Lĩnh Nam và các tướng sĩ vỗ tay rung động doanh trướng.



Phương-Dung tiếp:



– Theo các nơi báo cáo thì đạo Kinh-châu và Trường-sa vương Công-tôn

Thiệu cùng Trưng Nhị đã chiếm xong chín quận Kinh-châu, hai quận cuối

cùng là Trường-sa, Linh-lăng đã thuộc về Lĩnh Nam, đại quân đạo

Kinh-châu đang trên đường về đánh Nam-dương chĩa thẳng vào Lạc-dương.

Vậy chúng ta cần đánh một trận long trời lở đất, cho quân Hán rúng động

mất hết tinh thần, song hiện Quang-Vũ có mặt tại đây cùng với Tần-vương, Hoài-nam vương và các đại tướng-quân danh tiếng Ngô Hán, Đặng Vũ, muốn

thắng Hán trong một trận, chúng ta phải chấp nhận hy sinh.



Phưong-Dung thuật hết mọi chuyện đi cứu Trần Tự-Sơn, từ việc Giao-Chi

thuyết được Đô Dương về hàng, đến việc gặp Tiên-yên nữ hiệp đánh nhau

với Mã Viện trong đêm. Đến chỗ Tiên-yên, Đào Kỳ vào Trường-lạc cung dọa

Quang-Vũ té đái vãi phân ra quần, anh hùng Việt, Thục đều vỗ tay cười

vang dội cả hội trường. Rồi nàng thuật tiếp việc cứu Trần Tự-Sơn đến

việc Tự-Sơn chửi Quang-Vũ. Đào Kỳ đánh bại hết cao thủ trước điện

Vị-ương. Hiện Tự-Sơn, Khất đại-phu, Đào Kỳ, Đô Dương, Chu Bá đang trên

đường đi Lạc-dương cứu Hàn Tú-Anh.



Nguyễn Giao-Chi nói:



– Đạo Kinh-châu có Tương-dương cửu hùng vô địch thiên hạ, thì Sầm Bành,

Cảnh Yểm, Tế Tuân đã bị giết, đạo Hán-trung có Phùng Dị, Lưu Thương, Lai Háp cả ba cũng bị giết, cộng là sáu, như vậy từ nay cái tên Tương-dương cửu hùng, Côn-dương ngũ hổ không còn nữa.



Sún Rỗ hỏi:



– Bây giờ chúng ta đánh Trường-an phải không?



Sún Lé hỏi Công-tôn Tư:



– Sư huynh để chúng tôi đột nhập Trường-an cho chim ưng ăn thịt Quang-Vũ, khỏi mất công đánh.



Phương-Dung lắc đầu:



– Không! Chúng ta không bắt Quang-Vũ, cũng không giết hắn.



Sún Lé bất phục:



– Quang-Vũ là chúa tướng Hán, bắt y, Hán như rắn mất đầu. Chúng ta tiến

về Lạc-dương, chia đôi thiên hạ với Thục, sư bá Công-tôn Thuật làm

Hoàng-đế một nửa Trung-nguyên, sư tỷ Hoàng Thiều-Hoa làm Hoàng-đế một

nửa còn lại, bọn em làm Thiên-ưng đại tướng-quân.



Các tướng sĩ nghe Sún Lé đều cười ồ lên, nhưng họ nhận thấy Sún Lé rất chí lý.



Phưong-Dung nói:



– Em biết một mà không biết hai, chúng ta hiện chưa đủ lương thực, quân

sĩ chiếm Trung-nguyên, chúng ta hãy chiếm Quan-trung, giao cho Thục để

làm tiêu tan chí khí Quang-Vũ mà thôi. Để sau đó Thục chỉnh bị quân mã

rồi mới mưu đồ chiếm Trung-nguyên, chúng ta đánh Quang-Vũ mở đường cho y chạy, vì hiện y đang bị quần thần coi thường, trong cung mẫu tử bất

hòa, giết y đi ắt Hoài-nam vương lên thay, Hán sẽ có ông vua hiệp nghĩa, dân chúng qui phục, chúng ta không đánh được.



Sún Cao hỏi Công-tôn Tư:



– Công-tôn sư huynh, đất Trường-an có phải đất Tần không?



Thái-tử Công-tôn Tư có tài vương bá, chàng liếc mắt một cái nhận biết

từng loại người một ngay, từ hôm đi cùng Lục Sún từ Hán-trung ra đây,

chàng nhận thấy Lục Sún là những đứa trẻ thông minh, biết phân biệt

chính tà, vì vậy chúng dám cãi lệnh Trưng Nhị tha Công-tôn Thiệu, mở đầu cho việc hòa hợp Lĩnh Nam với Thục, y nghe Sún Cao hỏi vậy liền đáp với một giọng ôn tồn:



– Đúng đấy, phía Bắc Trường-an là Hàm-dương, kinh đô cũ của nhà Tần.



Sún Cao tiếp:



– Quang-Vũ là người, chúng ta cũng là người, Quang-Vũ muốn làm vua cả

Trung-nguyên, Lĩnh Nam, Thục tại sao chúng ta không làm vua Trung-nguyên được ? Theo ý em mình đánh Trường-an, bắt Quang-Vũ giết đi, cắt đất

Trường-an phong cho Tần-vương Điền Sầm, không lẽ Công-tôn sư bá phong

cho Điền sư thúc chức Tần-vương mà không được cai trị đất Tần ư ?



Sún Đen tiếp:



– Vậy thì phải cắt đất Lạc-dương phong cho Tạ sư thúc, vì sư thúc được phong Tề-vương.



Sún Lùn tiếp:



– Thế từ Thiên-thủy về phía Tây cắt phong cho sư thúc Triệu Khuôn, vì sư thúc được phong vùng Lũng-tây vương.



Đến đó nó reo lên sung sướng:



– Đúng rồi, sư huynh Công-tôn Thiệu được phong làm Trường-sa vương, hiện giờ đã trấn thủ Trường-sa rồi.



Sún Lé nói với Thiều-Hoa:



– Vậy mình cứ thế mà làm, chúng ta chỉ giơ tay ắt giết được Quang-Vũ,

giết tên bất hiếu. Diệt nhà Hán, cắt Trung-nguyên làm hai, Thục một nửa, Lĩnh Nam một nửa. Em đề nghị thế này: Sư bá Lại Thế-Cường làm Nhật-nam

vương, sư bá Đào Thế-Kiệt làm Cửu-chân vương, sư-tỷ Trưng Trắc làm

Giao-chỉ vương, Sư-bá Nam-hải làm Nam-hải vương, sư-tỷ Trưng Nhị làm
– Bạch-Phong cho tấn công vào phía trái, Xích-Phong tấn công vào phía

phải, Thanh-Phong cho tấn công vào tiền quân, Hồng-Phong cho tấn công

vào hậu quân.



Lục Phong công-chúa cầm tù-và thổi lên, phía sau trận Thục hàng chục cái xe chở tổ ong, xuất phát mấy triệu Thần-phong bay lên mù trời. Chúng

chia làm bốn toán, nhào xuống tấn công, quân tướng Hán náo loạn, lui trở lại đến mấy trượng, quân Thục đuổi theo, dần dần quân Hán bị dồn đến

chân thành



Từ trong thành hai đội Thiết-kị xông ra, do Tần-vương suất lĩnh tiến lên thay thế đội quân đang chiến đấu mệt mỏi. Giữa lúc đó quân Hán la

hoảng, họ nhìn về phía Hàm-dương, Vị-nam, Lâm-đồng khói bốc lên nghi

ngút.



Hoàng Thiều-Hoa cho bắc loa gọi khắp nơi:



– Các dũng sĩ Thục nghe đây: Chúng ta đã lấy được Hàm-dương, Vị-nam, Lâm-đồng rồi, hãy tiến lên lấy Trường-an.



Quân Thục reo hò tiến lên, Quang-Vũ, Hoài-nam vương đã được cứu, hai con trăn bị giết chết, còn mười con rắn nhỏ không biết chạy đâu. Trời đã về chiều quân sĩ hai bên cùng mệt mỏi, người chết thây phơi khắp một vùng, Hoàng Thiều-Hoa hỏi Phưong-Dung:



– Hai bên chết nhiều quá rồi, nên thu quân chăng?



Phương-Dung nói nhỏ vào tai Thiều-Hoa:



– Binh sĩ chết nhiều hay ít, mình cũng đành chấp nhận, phải đánh một trận cho Quang-Vũ kinh hồn khiếp vía mới thôi.



Thiều-Hoa hiểu ý Phương-Dung, phất cờ tiến lên nữa, Bắc-bình vương Công-tôn Khôi nói với Phương-Dung:



– Tôi chỉ còn một đợt quân này nữa là hết, xin quân sư định liệu.



Phương-Dung chỉ thành Trường-an nói:



– Chúng ta giơ tay một cái lấy được Trường-an, xin vương gia cứ cho tiến lên.



Vừa lúc đó Cao Cảnh-Nham, Cao Cảnh-Khê dẫn đội Thần-nỏ đến bắn vào sườn

cánh quân của Mã Viện, quân Viện cũng dùng cung bắn lại, nhưng tên do

người bắn, tầm xa chỉ bằng nữa tên do Nỏ thần bắn, vì vậy khi năm xe nỏ

tiến đến đâu quân Viện lui tới đó, phút chốc đã lui đến chỗ trung quân

của Quang-Vũ.



Mã Viện nói với Hoài-nam vương:



– Vương-gia chúng ta phải liều mạng xông vào trận địch bắt tướng thì mới hy vọng sống qua ngày hôm nay. Bên Thục, Lĩnh Nam nhiều cao thủ, nhưng

chúng phân nhau đi lấy Hàm-dương, Lâm-đồng và Vị-nam, ở đây chỉ có

Phương-Dung, Công-tôn Khôi, Công-tôn Tư mà thôi. Bây giờ chúng ta có

Tương-dương Lục-hùng và Ngũ-phương Thần-kiếm, nếu tất cả cùng xông vào

trận địch, bắt Chúa-tướng, mới mong thoát nạn.



Hoài-nam vương nói:



– Trong các tướng địch ở đây, thì Hoàng Thiều-Hoa là chúa, võ công thị

tuy cao, nhưng không hơn mấy người kia. Vậy phải bắt thị trước, bây giờ

thế này: Mã Vũ, Tang Cung cầm chân Tạ Phong, Lưu Hân, Phùng Tuấn cầm

chân Điền Sầm, Đoàn Chí, Lưu Long với Mã Viện xông vào bắt Hoàng

Thiều-Hoa, Ngũ-phương Thần-kiếm cản Phương-Dung, Công-tôn Khôi, Công-tôn Tư, tôi tiếp ứng:



Mã Viện là người xảo quyệt hiến kế:



– Bọn Thục và Lĩnh Nam tự thị hiệp nghĩa xuất thân, vậy bây giờ ta cho

thu quân, đội Thần-ưng, Thần-phong được gọi trở về, giữa lúc đó ta bất

thần xung vào trận thì thành công.



Hoài-nam vương ra lệnh đánh chiêng thu quân, quân Hán dừng lại không

tiến nữa, Công-tôn Tư cũng cho lệnh thu quân, Lục Phong Nữ dùng tù-và

thu Thần-phong trở về trận, Lục Sún cho Thần-ưng bay lượn trên cao tuần

hành, quân sĩ hai bên cùng lui lại.



Tương-dương Lục-hùng tiến lên hàng đầu, bất thình lình Mã Viện hô lớn:



– Tiến lên !



Tương-dương Lục-hùng dùng kinh công lao vút vào trận Thục, các tướng

Thục cản lại, Lục-hùng là những người võ công kinh nhân, chưởng phong

như vũ bão, các tướng Thục đều bật lui



Công-tôn Tư phất cờ, quân sĩ Thục trùng trùng điệp điệp vây Tương-dương

lục-hùng vào giữa, quân đông mặc quân đông, Lục-hùng xung vào được trung quân, Phương-Dung nhận ra ý đồ của lục-hùng nói lớn:



– Hoàng sư-tỷ mau lui lại!



Lục Phong Nữ, Lục Sún cùng Hoàng Thiều-Hoa lùi lại hậu trận, Lưu Phong,

Mã Viện, Đoàn Chí ngang tay, Phương-Dung rút kiếm ánh quang lóe lên, Mã

Viện, Lưu Long bị chụp trong vòng kiếm quang. Nhưng hai người đều là đệ

nhất cao thủ đương thời, một phải, một trái tấn công Phương-Dung, phía

phải Hoàng, Bạch, Hắc kiếm đồng tấn công vào Công-tôn Tư, Công-tôn Tư

tuy võ công cao, nhưng còn thấp hơn bất cứ người nào trong Ngũ-phương

thần-kiếm, Công-tôn Tư thấy vậy, hô các tướng xúm vào vây ba người, còn

chàng vẫn đứng điều khiển quân sĩ tiến lên giữ vững phòng tuyến.



Hoài-nam vương rút kiếm nhảy vào tấn công Phương-Dung, Đoàn Chí, Lưu

Long rảnh tay, xung vào trung quân chỗ Hoàng Thiều-Hoa đứng chỉ huy.



Lục Phong nữ là những cô gái Mường, võ công bình thường, ngoài bản lĩnh

điều khiển Thần-phong ra, các cô không biết gì hơn, Lục Sún võ công càng tầm thường hơn nữa.



Thấy hai người hung hãn quá, Sún Lé hô:



– Tung Thần-xà tấn công chúng.



Trong Lục Sún, Sún Cao đã dùng Thần-xà tấn công Quang-Vũ, nó chỉ còn tay không, Ngũ Sún cũng mở túi ra, tung trăn tấn công ba người, Lưu Long

tấn công Thiều-Hoa, Thiều-Hoa đứng trên bành voi vung chưởng đánh xuống, chưởng của nàng là chưởng Cửu-chân chạm vào chưởng Lưu Long làm chưởng

của y bị mất tăm, Hoàng Thiều-Hoa võ công cao, song nàng chỉ mới ở tuổi

hai mươi bốn, hai mươi lăm công lực chưa được làm bao. Trong khi đó Đoàn Chí, Lưu Long đã đến tuổi bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, công lực cao thâm khôn lường, Mã Viện thấy Thiều Hoa để hở phía sau, y vọt người lên tấn

công vào lưng nàng, Thiều-Hoa hoảng hốt quay lại đỡ chưởng của y, thì

Đoàn Chí, Lưu Long đồng vọt lên chụp nàng, Đoàn Chí vác Thiều-Hoa, Mã

Viện, Lưu Long mở đường máu chạy về trận Hán.



Lục Sún tung trăn quấn Tang Cung, Lưu Hân ngã xuống ngựa, bị binh tướng

Thục bắt sống, bên kia Hoài-nam vương bỏ Phương Dung chạy đến bảo vệ

Đoàn Chí.



Phương Dung thấy vậy nghĩ:



– Nếu mình cứu Hoàng sư tỷ, cũng không địch lại bốn đại cao thủ, chi bằng mình vào trận bắt Quang Vũ là hơn.



Nàng hú lên một tiếng, con ngựa ô vọt về phía trận Hán, nó lao vào hàng

quân, Phương-Dung đứng trên lưng ngựa, kiếm lia, đầu rơi, phút chốc nàng đã tới gần Quang-Vũ, Hoài-nam vương kinh hoảng, rút kiếm tấn công

Phương-Dung, Phương-Dung xử dụng chiêu: Chiêu dương mộ nhật, một chiêu

thức có tới 360 chiêu hư bao trùm, Quang-Vũ, Lưu Quang, Lưu Quang cảm

thấy tay đau nhói, kiếm văng khỏi tay, Quang-Vũ phi ngựa bỏ chạy,

Phương-Dung hô lên một tiếng, con ngựa ô vọt theo sát nút. Các tướng Hán reo hò cản Phương-Dung, nhưng ngựa ô đi tới đâu nàng vung gươm tới đó,

đầu rơi, máu chảy, Quang-Vũ chạy đến cửa thành, thì ngựa Phương-Dung

theo bén gót, y kinh hoàng thúc ngựa chạy vào trong, ngựa ô cũng vọt

theo, Phương-Dung móc tay vào túi được nén vàng, nàng búng đến véo một

cái, nén vàng trúng chân ngựa Quang-Vũ, ngựa đau quá ngã chúi về trước,

vật y ngã lăn ra, Phương-Dung vọt khỏi mình ngựa, xuống đất dí kiếm vào

cổ định nhắc y lên mình ngựa ô ra khỏi thành. Thình lình bốn mũi tên từ

hai phía bắn vào nàng, nàng vung kiếm lên gạt, kiếm chạm vào tên, nàng

cảm thấy cánh tay tê rần. Trong khoảnh khắc đó Quang-Vũ nhóm người dậy

định chạy, nàng lia một kiếm ngang đầu, y kinh hoàng ngã chúi đầu về

phía Phương-Dung. Trong đầu óc y thoáng nghĩ được một lối thoát: phụ nữ

thì sợ người ta đụng vào chỗ kín, y húc đầu vào háng nàng. Thời bấy giờ

dù Hán, dù Việt trong lúc giao tranh thà người ta chịu chết, chứ không

bao giờ dùng đến chiêu thức hạ lưu này. Quang-Vũ trong khi thấy cái chết bên mình, lao đầu húc vào háng Phương-Dung, nàng hoảng hốt định xoạt

chân định nhảy lên tránh thì y đã chui đầu qua quần nàng ra phía sau.



Nếu Phương-Dung là đàn ông, chỉ kẹp hai chân lại thì bắt sống được y.

Nhưng nàng là gái, luống cuống một chút, y đã ra sau lẩn vào trong đám

đông quân sĩ.



Phương-Dung vội lên ngựa ô chạy ra ngoài, bên ngoài thành đội Thần-nỏ đi đầu đang bắn vào quân Hán, quân Thục đi phía sau đuổi quân Hán đến cổng thành, cổng thành đóng lại.



Trong thành khói lửa bốc lên mịt mờ khắp nơi, đoàn Thần-hầu đột nhập vào cử Đông từ lâu, Tây-vu lục-hầu tướng chia làm bốn đội đốt phá bốn cửa

thành, còn lại hai đội đốt phá cung thất.



Công-tôn Tư thúc quân đánh vào trong, quân tướng Hán liều mạng quyết

chiến, quân Thục trùng trùng điệp điệp vào trong thành, đội Thần-tượng,

Thần-nỏ đi đến đâu quân Hán tan đến đó, hai bên giao chiến đến nửa đêm,

quân Hán theo cửa Bắc ra khỏi thành.



Công-tôn Tư cho lệnh thu quân, quân Thục chiến thắng trở về, Công-tôn

Khôi kiểm điểm lại quân, mã: Thục chết mất mười vạn quân, hơn ngàn dũng

tướng. Chinh-di đại tướng-quân Tang Cung, Phấn-uy đại tướng-quân Lưu Hân bị Lục Sún dùng trăn bắt sống, trong lúc Lục Sún khủng hoảng tinh thần

vì Thiều Hoa bị bắt, chúng cho Thần-ung ăn thịt hai tướng, Công-tôn Tư

tiếc than khôn cùng:



– Các em cho Thần-ưng ăn thịt hai đại cao thủ thực uổng, vì đất

Trung-nguyên, cao thủ bằng hai người này, không quá hai chục người, giá

để hai người chúng ta đổi lấy Hoàng sư-tỷ.



Một lát có tin báo: Hàm-dương, Vị-nam, Lâm-đồng đã chiếm được, Lũng-tây

vương Triệu Khuôn, Phiêu-kị đại tướng-quân Nhiệm Mãng dẫn quân đắc thắng trở về.



Các tướng Thục và anh hùng Lĩnh Nam đều kinh hoàng về trận đánh vừa qua. Họ cho rằng đây là trận đánh lớn nhất, sau trận đánh giữa Hàn Tín với

Hạng Võ ở Cai-hạ, trong trận này Sở có mười vạn quân, Hán có mười lăm

vạn, kết quả mười vạn quân Sở tan rã, mười vạn quân Hán bị chết và bị

thương. Trận đánh Trường-an kinh khủng ở chỗ, quân sĩ hai bên đều tinh

nhuệ. Chúa tuớng võ công cao và đầy mưu trí.



Bên Lĩnh Nam Hoàng Thiều-Hoa bị bắt, trong khi bên Hán hai đại

tướng-quân bị giết chết, Quang-Vũ chạy bán sống bán chết mới thoát thân.



Lũng-tây vương Triệu Khuôn nói:



– Quang-Vũ hy sinh hai đại tướng đã từng theo y chinh chiến hai chục năm nay. Để đổi lấy Lĩnh-nam vương-phi, chắc y không hại Vương-phi đâu, mà

chỉ muốn trao đổi điều kiện gì với ta mà thôi.