Động Đình Hồ Ngoại Sử
Chương 24 : Hận tình chưa trả cho ai Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Sáu võ sĩ theo hầu Công-chúa Vĩnh-Hòa buông đuốc rút binh khí chiến đấu. Họ là những võ sĩ bản lĩnh cao. Nhưng chỉ có sáu người trong khi phía
Trương Linh tới trên trăm người. Nên một lát sau, sáu người yếu thế dần.
Lý Lan Anh thấy vậy rút kiếm quát lớn:
– Ngừng tay!
Cả hai bên đều lui lại.
Lý Lan Anh đưa kiếm ra nói:
– Đây, Thượng phương bảo kiếm của thiên tử ban cho chúng ta. Từ xưa thấy kiếm như thấy Thiên tử. Các ngươi mau quì xuống nghe chiếu chỉ. Đám võ
sĩ nhìn Trương Linh, lòng nghi hoặc.
Trương Linh hoảng sợ, quát lên:
– Các người phải bắt cho được ba nữ tặc nầy. Đó là chỉ dụ của Thái hậu. Nếu ba tên nữ tặc chạy trốn, tất cả đều mất đầu.
Khi rời Lạc Dương đi Trường Sa, Trương Linh đã lực lấy một trăm vệ sĩ
trong hoàng cung, đều võ nghệ cao cường, chân tay thân tín của y. Cho
nên nay gặp hoàn cảnh hiểm nguy. Họ vẫn trung thành, nghe lệnh.
Đám vệ sĩ hoàng cung lại nhảy vào tấn công. Sáu võ sĩ hộ vệ Vĩnh Hòa,
chiến đấu rất can trường. Song họ ít người, không chống cự được.
Người cầm đầu kêu lớn lên:
– Bọn phản tặc làm lộng, xin Công chúa tạm dời gót. Bọn hạ thần cương quyết lấy cái chết báo ơn Công chúa.
Y vừa dứt lời, đã bị đánh ngã. Bọn vệ sĩ hoàng cung bắt sống năm người
còn lại. Chúng cùng nhìn Trương Linh hỏi ý kiến. Trương Linh chỉ Vĩnh
Hòa quát:
– Hãy bắt ba nữ tặc ngay.
Bọn vệ sĩ nhảy vào bắt Vĩnh Hòa, Lý Lan Anh và Chu Thúy Phượng trói lại.
Bấy giờ Trương Linh mới nói với đám vệ sĩ:
– Các vị huynh đệ nghe nay: chúng ta vâng chỉ dụ của Thái Hậu bắt khâm
phạm. Không ngờ gặp bọn này. Nếu để cho chúng đi, thì lỡ việc của Thái
Hậu, tất Thái hậu sẽ cắt đầu chúng ta. Vậy anh em nghĩ sao?
Bây giờ đám thị vệ vệ mới biết ba thiếu nữ là Công chúa, quận chúa thật. Họ biết ba người này có Thượng Phương bảo kiếm, cho phép được tiền trảm hậu tấu. Nếu thả họ ra lỡ việc thái hậu khó an toàn mạng. Còn bắt họ,
sẽ bị khép vào tội rất nặng. Tất cả đồng nhìn Trương Linh để hỏi ý kiến.
Một người hỏi:
– Trương tướng quân bảo rằng nay là ba tên khâm phạm, chúng tôi mới ra
sức bắt. Bắt rồi tướng quân mới công nhận họ là Công chúa, Quận chúa.
Thế thì tội ở tướng quân, chứ không phải tội ở chúng tôi.
Y quay lại nói với anh em:
– Các vị huynh đệ, sự thể đã ra thế này, chúng ta cứ thả công chúa ra
rồi tùy lượng công chúa tha hay không cũng không cần. Bất quá chúng ta
mất mạng. Còn nghe theo Tướng quân, có thể đưa đến họa diệt tộc.
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau tìm quyết định chung.
Trương Linh hoảng sợ, quát lớn:
– Các ngươi dám trái chỉ dụ của thái hậu ư? Đây ta đọc chỉ dụ của Thái Hậu cho các ngươi nghe.
Y móc trong túi ta một cuộn giấy, mở ra đọc lớn:
"Nay chỉ dụ cho Việt kị Hiệu úy Trương Linh tức tốc lên đường đi Trường
Sa canh gác lăng Tiên đế. Bất cứ ai tới tế, hay khóc tại lăng đều phải
bắt về Lạc Dương phục lệnh. Các quan văn võ địa phương từ thái sứ trở
xuống đều phải tuân lệnh đều động của Trương tướng quân."
Bên dưới ấn son đóng đỏ chói. Các thị vệ hoàng cung truyền nhau đọc. Bây giờ Trương Linh mới nói:
– Nếu chúng ta thả ba người này ra, lỡ việc của Thái hậu, sẽ bị giết.
Còn giải họ về Lạc Dương, Hoàng thượng sẽ giết chúng ta. Chi bằng chúng
ta giết họ, bịt miệng, như vậy là thượng sách.
Đám vệ sĩ nhìn nhau tần ngần rồi đồng gật đầu. Trương Linh chỉ một vệ sĩ nói:
– Lưu đội trưởng. Ngươi cùng anh em chém chin đứa này ngay. Sau đó lấy
củi chất thành đống. Chúng ta đốt chín cái thây ma cháy thành than, phi
tang.
Tên đội trưởng họ Lưu rút dao ra, vung lên hướng vào cổ Công chúa Vĩnh
Hòa chém xuống. Cả trăm thị vệ hoàng cung đều nhắm mắt lại, không dám
nhìn nhát dao chặt đầu con người sắc nước hương trời. Bỗng choang một
tiếng. Tia lửa tóe ra ngay cổ Công chúa, thanh đao trên tay Lưu đội
trưởng bay lên không, cắm phập vào một cây gần đó. Cán dao còn rung rinh không ngớt.
Trương Linh hỏi:
– Cái gì vậy?
Lưu đội trưởng mặt nhợt nhạt:
– Không biết nữa, có lẽ y thị có tà thuật.
Trương Linh bảo một tên vệ sĩ khác:
– Ôn Bình, ngươi thử xem.
Ôn Bình cầm đao, hướng vào cổ Vĩnh Hòa bổ xuống. Khi đao sắp tới cổ Vĩnh Hòa lại "choang" một tiếng, tóe lửa, đao của hắn bay vọt lên cắm vào
cành cây. Kỳ diệu ở chỗ hai thanh đao cùng cắm vào một chỗ, nhưng mũi
chụm vào nhau, mà chuôi chĩa về hai hướng khác nhau.
Trương Linh ngạc nhiên đến đờ người ra. Y đứng nhìn công chúa Vĩnh Hòa suy nghĩ xem tại sao lại có hiện tượng đó.
Dưới bụi hoa Trưng Nhị nhìn rất rõ. Khi tên đội trưởng họ Lưu cũng như
Ôn Bình cung đao chém Công Chúa Vĩnh Hòa, thì một người núp trong góc
cây gần đó, tay cầm sợi giây, vận kình lực vào, khiến sợi giây như con
rắn, vươn cổ về phía trước, "mổ" đúng vào thanh đao. Đao bị kình lực hất bắn lên trên không, tuyệt ở chỗ sợi giây đi chậm mà kình lực mạnh kinh
người.
Trưng Nhị ngạc nhiên:
– Ta tưởng trên đời này chỉ có thái sư thúc Khất Đại Phu và Đào hiền đệ
có thể làm được như vậy mà thôi. Không hiểu người này đến đây tự bao
giờ, mà Thần Ưng của Hồ Đề cũng không khám phá ra.
Hồ Đề nói sẽ vào tai Trưng Nhị:
– Có nhiều người lên núi Vương Sơn, chắc chắn là quân Hán, chúng ta rút lui hay cứ đứng đây ?
Trưng Nhị ghé tai Hồ Đề nói nhỏ:
– Su muội hãy rút khỏi núi ngay, dùng Thần Ưng đưa tin cho Phật Nguyệt
và Trần Năng, mang đội Thần Hổ, Thần Báo đến đây. Nhớ bao vây núi thật
kỹ, không cho một người chạy thoát.
Hồ Đề lui ra, men mép rừng, nhảy vọt lên cây, truyền theo cành đi như 1 con khỉ.
Nguyên Hồ Đề sống ở sơn cước từ nhỏ, nàng huấn luyện Thần Hầu đã quen, nàng cũng truyền cành cây đi như loài khỉ được.
Về phần Trương Linh y vẫn chưa khám phá ra kỳ nhân núp sau bụi cây, dùng kình lực biến sợi giây biến thành ám khí vừa nhu vừa hòa vừa cương mãng đánh bay đao của hai tên bộ hạ.
Y cho rằng công chúa Vĩnh Hòa có phép tắc gì, y rút kiếm chém vào quân
chúa Chu Thúy Phượng, kình lực cực mạnh, đến "véo" một tiếng, lưng y
hướng về phía kỳ nhân phóng dây cứu công chúa Vĩnh Hòa. Trưng Nhị hoảng
hốt, nàng định ra tay, nếu không Chu Thúy Phượng phải chết. Không ngờ
sợi dây từ bụi cây vọt lên cao, uốn vòng qua người Trương Linh, đầu sợi
dây lại "mổ" đụng vào lưỡi kiếm của y "choang" một tiếng, lưỡi kiếm của y bay lên cắm vào cùng một chỗ với hai lưỡi đao, lần này Trương Linh cảm
thấy có một kình lực nhu hòa vòng qua đầu mình, y không rõ đối phương
làm thế nào mà có thể đánh bay vũ khí của mình.
Y quay lại nhìn phía sau, quát lớn:
– Cao nhân phương nào ? Xin xuất hiện tương kiến, tại sao lại ẩn ẩn náu náu như vậy ?
Vẫn không có tiếng trả lời, y nhìn về phía phát ra kình lực, thấy một
bụi cây, y đoán người phóng kình lực cứu Chu Thúy Phượng núp ở đó, y
nhảy vèo đến, tay rút kiếm xuất chiêu chém xuống.
Trưng Nhị súyt bật cười, vì người phóng dây ngồi ở bụi cây phía sau, mà
Trương Linh lại phóng kiếm vào bụi cây có một trong Khúc Giang Ngũ Hiệp
ẩn náu.
Trương Linh đâm kiếm thứ nhất, không thấy gì, y đâm kiếm thứ nhì cũng
không thấy gì, khi y thu kiếm về thì kiếm y như bị đóng vào cây cột, y
cố gắng nhổ không ra, biết gặp điều bất ổn, y buông kiếm, rút trong bọc
ra 5 mũi phi trùy, phóng vào bụi cây, phi trùy trúng vào, thì một bàn
tay vung lên, bắt cả 5 mũi, một người đứng úy Tướng Quân, này kiếm và
phi trùy đây, người cầm lấy đi.
Bấy giờ Trương Linh mới nhìn kỹ đối phương, đây là người tướng mạo hùng
vĩ, cao hơn y một cái đầu, tuổi khoảng 45, 46, Trương Linh nhìn nét mặt
ôn nhu, tiêu sái của người đó, trong lòng bớt sợ một chút, y nghĩ thầm:
– Người này tuổi cũng chưa già, tại sao công lực lại cao đến dường này,
hai ngón tay y kẹp thanh kiếm mà ta cố vùng vẫy cũng không ra, không lẽ
trên đời có người công lực cao đến dường này ư ?
Trương Linh hỏi:
–Tôn giả là ai ? đêm khya giá lâm lăng mộ này có chuyện gì ?
Người đó đáp bằng giọng ôn nhu:
– Tại hạ Trần Ngũ Gia, người đất Lĩnh Nam.
Câu này khiến Trưng Nhị suýt bật thành tiếng, vì tất cả anh hùng Lĩnh
Nam, trong đại hội Tây Hồ quyết định rằng từ nay khi giao đấu với ai thì bao giờ cũng giới thiệu tên mình rồi thêm vào câu "người Lĩnh Nam", như vậy Khúc Giang Ngũ Hiệp chắc cũng mưu phục quốc như nàng.
niên đứng cạnh, vung tay một cái, ánh kiếm chém ngang vào ám khi đánh
choang một tiếng. Trưng Nhị thấy rõ ám khí từ chỗ núp của vợ chồng Vương Anh bay đến. Biết rằng cặp vợ chồng này ra tay.
Véo, véo,véo, một loạt ám khí bay đến hướng vào thiếu phụ. Thanh niên
đứng cạnh cung kiếm lên gạt. Nhưng chỉ được ba mũi đầu. Còn mũi thư tư
hướng vào giữa lưng thiếu phụ.
Khúc Giang Ngũ hiệp định ra tay, nhưng ám khí bay đến sát lưng thiếu
phụ, thì chạm vào vật gì, kêu đến bộp một tiếng rồi rơi xuống. Trưng Nhị nhìn rõ ràng là chiếc lá từ chỗ "kỳ nhân" bay ra, chạm vào ám khí, ám
khí rơi xuống.
Nàng kinh hoàng nghĩ:
– Dù Khất đại phu, dù Đào Tam Lang muống bay ám khí đi, cũng phải dùng
một vật cứng, vận kinh lực phóng ra, mới làm được. Đây "Kỳ nhân" chỉ
dùng một chiếc lá mềm mại, phóng ta nhẹ nhàng nhu hòa, nhưng đi nhanh
chặn được ám khí. Cả hai cùng rơi xuống, dường như kình lực của chiếc lá chỉ để hóa giải kình lực ám khí mà thôi.
Nàng suy đoán:
– Không biết kỳ nhân nầy là ai, mà công lực đến trình độ nầy? Ta e rằng Thái sư thúc Khất đại phu với Đào Kỳ cũng còn thua xa.
Vợ chồng Vương Anh lại phóng tới bốn lưỡi phi đao nhỏ. Kình lực rất mạnh rít lên vù vù. Thanh niên dùng kiếm gạt được một. Còn ba lưỡi hướng vào lưng thiếu phụ áo trắng.
Từ chỗ kỳ nhân núp, ba quả thông bay ra, chạm vào ba lưỡi đao. Ba lưỡi
dao đổi chiều bay lên, cắm phập vào cây thông. Từ phía vợ chồng Vương
Anh bay đến một lúc hơn mười ám khí lơn bằng quả cam. Ám khí chạm một
cột lăng nổ lên những tiếng chói tay, khói bay mịt mù. Mấy quả nữa hướng vào chỗ núp của Khúc Giang Ngũ Hiệp và Tượng quận Tam Anh. Trong khi
mấy người nấp nằm rạp xuống tránh, thì vợ chồng Vương Anh vọt tới cắp
thiếu phục vào tay chạy khỏi lăng.
Trưng Nhị nhận ra mấy trái hỏa lựu nầy là ám khí củ phái Tản Viên. Trước đây Lê Đạo Sinh đã chế tạo rất nhiều để dùng. Trong trận đánh Tây Hồ,
bọn Lê Nghĩa Nam dùng giết Phương Dung. Bây giờ vợ chồng Vương Anh lại
dùng đến, thì chắc có liên hệ đến Lê Đạo Sinh.
Vương Hồng quát lớn:
– Để người lại!
Ông phóng một chưởng. Chưởng lực cực kỳ hùng hậu.
Vương Anh đang định chạy, thì chưởng lực đã chụp xuống người. Y phóng
chưởng đỡ, bùng một tiếng. Cả hai người cùng rung động mãnh liệt. Trong
khi đó Hàn Bạch phóng chưởng đánh Chu Nghi Gia. Bùng một tiếng, Nghi Gia lảo đảo lùi lại mấy bước. Còn Hàn Bạch thì đứng nguyên. Trưng Nhị giật
mình:
– Ta tưởng trong đám nữ lưu, ngoài sư thúc Trần Năng với Phương Anh ra
khồng còn ai hơn ta. Không ngờ Chu Nghi Gia chưởng lực cũng mạnh đến
trình độ nầy.
Vương Anh đấu đến chưởng thứ ba với Vương Hồng cảm thấy yếu thế. Y ôm thiếu phụ nhảy lùi lại, vung tay lên nói:
– Các vị dừng tay, nếu không cùng chết cả. Tôi đập chết y thị, rồi muốn sao thì muốn.
Hàn Bạch quát lớn:
– Cứ coi bản lĩnh của hai vị,thuộc loại hiếm có trong thiên hạ. Thế sao
hai vị lại ra tay bắt đàn bà không biết võ nghệ. Như vậy cũng gọi người
võ lâm ư?
Chu Nghi Gia cười gằn:
– Đêm nào chúng tôi cũng ẩn ở đây, trải trên hai năm rồi. Những điều các vị bàn với nhau; chúng tôi nghe hết. Chắc các vị muốn biết người đàn bà nầy phải không? Được tôi nói cho các vị biết. Bà là Hàn Tú Anh, người
mà Mã thái hậu treo thưởng mười vạn lượng vàng, tước vạn hộ hầu, thêm
chức thứ sử cho ai bắt, hoặc giết được y thị. Các vị đều là anh hùng
Lĩnh Nam. Xin các vị lo truyện phục quốc của mình? Còn truyện của cung
thất nhà Hán thì mặc họ, chẳng nên can thiệp vào. Xin các vị cho chúng
tôi rời khỏi đây.
Trần Ngũ Gia kêu lên:
– Phan Anh! Thì ra là mi. Ta tưởng mi chết từ lâu rồi, hóa ra mi vẫn còn sống trên thế gian này. Không ngờ một vị vương giả như mi, mà chỉ vì
đồng tiền, tán tận lương tâm, làm chuyện hèn hạ như vậy?
Vương Anh cùng vợ rút khăn lau mặt, để lộ ra khuôn mặt chưa tới ba mươi tuổi.
Hàn Bạch hỏi Trần Ngũ Gia:
– Chúng là ai vậy?
Trần Ngũ Gia nói:
– Y là con trai Xích Mi. Xích Mi vùng Cảnh Thủy hoàng Đế, Ngụy Công, Tấn công kết huynh đệ đồng sinh, cộng tử. Sau y giết Cảnh Thủy, Tấn Công,
xưng vương. Người con Xích Mi được phong Trường An Vương. Tôi tưởng
trong trận đánh Trường Sa y chết cùng với cha. Có ngờ đâu y vẫn còn
sống, làm việc hèn hạ nầy? Trước đây y có võ công rất cao, không hợp
tính cha. Khi được Xích Mi phong làm Đông cung thái tử. Y từ chối vì cho rằng cha giết Cảnh Thủy hoàng đế cùng với Ngụy Công, Tấn Công là bất
nhân bất nghĩa. Giang hồ ai cũng khen y là chính nhân quân tử. Vợ y
người Nam Hải đất Lĩnh Nam, họ Trần tên Nghi Gia. Đối với anh em tôi, là chỗ họ hàng xa.
Hàn Bạch chỉ vào mặt Phan Anh:
– Mi thả Hàn thái hậu ra ngay. Nếu mi làm bà bị thương hay chết, thì
chúng ta sẽ ngươi khoét mắt, cắt lưỡi chặt chân tay, để cho vợ chồng
người chết không được, sống không xong.
Phan Anh Cương quyết:
– Khi Trường Sa thất thủ, mẫu thân ta bị cắt cầm tù. Ta khổ công dò la
mãi mới biết người bị giam ở Trường Sa.Ta đã nhiều lần vào cứu mà không
được. Vì vậy nay ta bắt sống Hàn Tú Anh yêu cần thái hậu ân xá cho thân
mẫu ta. Hàn đại hiệp, ông là người hiệp nghĩa, thì biết chữ hiếu rất
quan trọng. Ta nghĩ người không giúp ta, cũng nên để ta chu toàn chữ
hiếu. Người đừng cản ta.
Hàn Bạch nói:
– Ngươi cứ thả Hàn Thái Hậu. Ta vào Trường Sa tha hết tất cả tù, trong
đó tất có mẫu thân ngươi. Người nghe chúng ta bàn nhau từ nãy giờ thì
biết đấy. Chúng tay chỉ cất tay một cái lấy được thành Trường Sa, có khó gì đâu.
Phan Anh lắc đầu:
– Được, tôi giữ Hàn Tú Anh, đợi Hàn đại hiệp đem mẫu thân tôi tới. Tôi sẽ thả y thị ra.
Trần Nhật Gia nói với Hàn Bạch:
– Thôi được, chúng ta cứ để cho y đi.
Phan Anh cúi đầu nói:
– Đa tạ Khúc giang Ngũ hiệp, Trường Sa Tam anh. Hậu hội hữu kỳ.
Hai vợ chồng y từ từ đến chỗ cột ngựa của Hàn Tú Anh. Cả hai leo lên ngựa khoan thai rời khỏi khu lăng mộ.
Hàn Bạch thắc mắc:
– Trần Nhất Hiệp, Nhất Hiệp bảo tha y thì tôi tha, nhưng….
Trần Nhất Gia cười:
– Nếu chúng ta bức bách quá, y giết Hàn Tú Anh. Ta cứ để cho y đi, rồi
chúng ta rượt theo cứu Hàn Tú Anh. Chúng chạy đâu cho thoát được mà sợ.
Họ còn đang bàn tán, có nhiều tiếng gầm gừ từ dưới núi vang lên. Trưng
Nhị biết đó là đoàn Thần Hổ, thần báo của Hồ Đề đã tới. Tiếng gầm mỗi
lúc một gần. Chỉ lát sau vợ chồng Phan Anh cho ngựa chạy ngược lên núi.
Phan Anh nói lớn:
– Không hiểu cọp, beo ở đâu nhiều quá. Chúng tôi không vượt nổi vòng vây. Dường như cọp, beo có người điều khiển.
Dưới núi, đoàn Thần hổ Thần báo cứ xiết chặt vòng vây dần dần. Khúc
Giang Ngũ Hiệp, Trường Sa tam anh đều võ công tuyệt đỉnh. Họ vượt vòng
vây dễ dàng, nhưng còn bọn công chúa Vĩnh Hòa chín người thì làm sao.
Trần Nghi Gia nói:
– Cọp, báo nhiều thế nầy tất có chủ nuôi. Đã có chủ thì chúng ta có thể điều đình. Không biết chủ họ là ai?
Đoàn Thần báo, Thần hổ đến phía ngoài lăng xếp thành hàng. Hướng đầu vào trong, nghển cổ cùng gầm một tiếng rồi im lặng. Từ ba phía sau, ba
thiếu nữ rẽ đoàn thú tiến tới đó là Hồ Đề, Trần Năng, và Phật Nguyệt.
Nguyên Hồ Đề được trưng Nhị phái đi gọi Trần Năng, và Phật Nguyệt ở Đào
gia. Đem đoàn Thần báo, Thần hổ về đối phó với quân của Trương Linh. Khi gặp nhau, Hồ Đề kể cho Phật Nguyệt, Trần Năng nghe mọi truyện, rồi dẫn
đoàn Thần hổ, Thần báo đến Vương Sơn. Tới châu núi họ gặp vợ chồng Phan
Anh đang đi xuống, tay cắp người đàn bà. Trần Năng đoán là người bất
hảo. Nàng xua Thần hổ tấn công. Vợ chồng Phương Anh tả xung hữu đột mà
không thoát. Đành chạy ngược trở lên.
Trần Năng là người thông Minh, đầy lòng hiệp nghĩa. Nàng thấy vợ chồng
Phan Anh cắp một người đàn bà, thì nổi giận. Nàng tiến lên phóng chưởng
đánh liền.
Trần Nghi Gia thấy một thiếu nữ diễm kiều phóng chưởng đánh chồng mình,
chưởng lực hùng hậu vô cùng. Thì nhảy tới chặn trước mặt chồng, phát
chưởng đỡ. Hai chưởng chạm nhau, bùng một tiếng, cát bụi bay tung. Khí
huyết Trần Năng chạy nhộn nhạo trong người. Nàng phải lui lại hai bước
mới kềm chế được, cánh tay gần như tê liệt. Trong kho đó thì Trần Nghi
Gia loạng choạng muốn ngã.
Trần Năng thất kinh hồn vía nghĩ:
– Đất Lĩnh Nam nhà mình trước đây chưởng lực mạnh nhất là sư bá Nam Hải
rồi tới Vũ Phương Anh, Trưng Trắc, Trưng Nhị. Sau ta được sư phụ và Đào
sư thúc chỉ dậy, võ công vượt hơn hẳn Vũ Phương Anh, nhị Trưng rất
nhiều. Tưởng rằng trên thế gian khó có người đối chưởng được với mình.
Không ngờ hôm nay lại gặp Trần Nghi Gia, chưởng lực đến chừng này?
Trần Năng vội hít một hơi, vận chân khí rồi thung dung nhìn đối thủ.