Động Đình Hồ Ngoại Sử

Chương 28 : Đoái thương muôn dặm tử phần Hồn quê theo ngọn mây tần xa xa

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Hồng Hoa hít một hơi, vận khí, lùi lại hai bước, rồi phóng chưởng. Trưng Nhị biết chưởng này không tầm thường, vội phát chiêu Lưỡng Ngưu tranh

phong trong Phục Ngưu Thần Chưởng đỡ. Chưởng của nàng gió lộng ào ào,

làm những người công lực yếu trong phòng muốn nghẹt thở. Bịch một tiếng, chưởng của Trưng Nhị bị mất tích, người nàng bay vọt về sau. Là người

cực kỳ thông minh, kinh nghiệm chiến đấu có thừa. Còn ở trên không nàng

dã hít một hơi chân khí. Lộn người hai vòng, hóa giải chưởng lực đối

thủ. Thực tế nàng bị Hồng Hoa đánh bại. Người ngoài nhìn tưởng nàng xử

dụng chiêu thức đặc biệt. Cử tọa chỉ có thầy trò Lê Đạo Sinh với Trần

Năng biết nàng bại mà thôi. Vì họ cùng môn phái, cùng xử dụng một thứ võ công. Lê Đại Sinh khâm phục, nghĩ:



- Con nhỏ này là đồ tôn sư huynh ta. Võ công thua xa bọn Đức Hiệp, Vũ

Hỷ. Từ trước đến giờ, ta không hiểu sao nó lại nổi tiếng khắp Lĩnh Nam.

Thì ra nó thông minh, biết biến hóa.



Là người thông minh, mẫn tiệp. Lê Đạo Sinh học văn, học võ đều thành.

Xưa sư phụ ông thu chín đệ tử. Chỉ có ba người thành đại nghiệp. Người

thứ nhất, đại sư huynh, Trưng Đại Minh, ông nội Trưng Nhị. Sau được

truyền chức chưởng môn phái Tản Viên. Người thứ nhì, nổi danh đạo đức, y đạo là Trần Đại Sinh. Người thứ ba là Lê. Muốn trở thành Thái-sơn

Bắc-đẩu võ lâm. Lê đã thành công. Ngồi ở ngôi vị Thái-sơn Bắc-đẩu, nhìn

sang giới quan lại, Lê muốn làm quan lớn, đạt được chức đô-úy, cầm quân

vùng Giao-chỉ. Nhưng với chức đô-úy Lê bị thái-thú sai khiến, Lê muốn

làm thái-thú.



Lê có tính hiếu thắng kỳ lạ, trái hẳn với Đào Thế Kiệt. Lê muốn bất cứ

điều gì cũng phải đạt được. Điều Lê nghĩ, việc Lê làm, Lê đều tự cho là

phải. Ai làm trái Lê, cản trở Lê, đều là kẻ thù của Lê hết. Tất cả cái

xấu của Lê là của kẻ thù. Tất cả cái tốt của kẻ thù là của Lê. Lê nhất

tâm, nhất trí đào tạo mười đệ tử. Trong khi đào tạo, Lê bắt họ chịu kỷ

luật thực khắc khe. Ngược lại họ nhận được bản lĩnh vô địch. Họ chỉ cần

tuân lệnh Lê là đủ. Ngoài ra, họ muốn giết người, cướp của, hãm hiếp ai, Lê cũng nhắm mắt lờ đi. Khi con người được luật pháp, luân lý kềm chế,

trở lại với vị trí tính thiện của họ. Còn cứ để tự do, thú tính ngày

phát triển. Các đệ tử của Lê, ở trong hoàn cảnh đó.



Dưới mắt Lê, Nguyễn Thành Công, Đặng Thi Kế cho đến Đặng Thi Sách, Trưng Nhị đều là người bất tài, bất chính, vô hạnh, vì họ làm trái với Lê. Lê thấy họ nối tiếng, dân chúng kính phục, Lê ghen lồng lộn, hại họ. Lê có biết đâu họ nổi tiếng vì có tấc lòng son đối với Lĩnh Nam.



Hồng Hoa, Trưng Nhị lại xông vào đấu với nhau chưởng nữa. Trưng Nhị xuất chiêu Ngưu tẩu như phi. Còn Hồng Hoa xuất một chiêu rất thô kệch, không có gió. Chưởng chưa ra, mà mồ hôi nồng nặc truyền khắp phòng. Trưng Nhị biết đây là Huyền-âm độc chưởng. Nàng thấy Phan Anh xử dụng đấu với

Trần Năng. Khúc-giang ngũ hiệp nói rằng: Nội công tâm pháp Huyền-âm độc

chưởng, gốc ở Long-biên, đường đường, chính chính, nhưng đã hợp với ngũ

độc. Nên trong cái chính có cái tà đi theo hại người.



Cách đây hơn hai trăm năm. Vạn tín-hầu Lý Thân thống lĩnh đệ tử Âu-Lạc

sang Hàm-dương đấu với võ sĩ Trung-nguyên. Trong ngày đầu thì chống đỡ

tìm hiểu chiêu thức địch. Tối về nghiên cứu các thế phá, hôm sau phản

công. Sau khi đại thắng võ lâm Trung-nguyên. Ngài cùng đệ tử tổng hợp

các chiêu thức sáng chế thành một hệ thống mới. Từ đó, ngài tìm ra một

lối luyện công âm-nhu khắc chế dương-cương. Đặt trên nguyên tắc Dĩ nhu,

chế cương. Sau này Đồ Thư cùng võ sĩ Tần Thủy Hoàng sang đánh Lĩnh Nam

bị lạc bại, từ trần. Khi rời Trung-nguyên, Lý Thân để lại một đệ tử là

Trần Mạnh Chi, làm Nội giám hiệu-úy. Mạnh Chi lấy vợ Trung-nguyên, sinh

con, đẻ cháu lập ra phái Trường-bạch. Trường-bạch sơn là vùng núi nhiều

côn trùng độc. Các đệ tử phải chống chất độc, lâu ngày thành ra kỹ thuật của môn phái. Đến đời thứ năm. Trong môn phái có biến chuyển lớn. Một

đệ tử họ Phan có kẻ thù bắt giam, tra khảo. Đòi khai cách luyện nội công Âm-nhu. Y không chịu. Kẻ thù cho Rắn, Rết, Nhện, Tầm và Bò Cạp, đốt.

Nhờ bản lĩnh kháng độc sẵn có, y không bị độc chất làm hại. Một đêm sau

khi vận công. Y giật mạnh tay, gông cùm vỡ tan. Y tĩnh ngộ ra rằng chính nhờ trong lúc vận khí chống độc. Nọc độc hợp với chân khí thành một thứ nội lực mới. Mạnh vô cùng.



Y rời nhà tù, đánh phá tổng đàn đối phương. Đối phương bị trúng chưởng

của y lập tức bị đau đớn khủng khiếp rồi chết. Y trở về phụ mệnh sư phụ: kể cho sư phụ nghe mọi chuyện. Sư phụ y, giòng dõi Trần Mạnh Chi. Bảo y dùng chưởng lực đánh thử vào thú vật, y ngoan ngoãn tuân theo. Con vật

đau đớn, nổi điên mà chết. Sư phụ y thấy vậy cho là tà phái âm độc,

khuyên y bỏ đừng luyện tiếp.



Một ngày kia, ông khám phá ra y vẫn bí mật luyện độc công. Ông trục xuất Phan khỏi môn phái. Y nổi giận giết sư phụ, chiếm lấy chức chưởng một.

Từ đấy phái Trường-bạch thành phái Huyền-âm độc chưởng. Khắp

Trung-nguyên ai nghe tiếng cũng kinh hồn táng đởm. Đến đời thứ ba,

chưởng môn là Phan Sùng, võ công lừng danh thiên hạ. Kết huynh đệ với

Lưu Huyền, tức Cảnh-Thủy hoàng đế.



Phan Sùng một lần nhìn thấy hoàng-hậu của Cảnh-Thủy, đem lòng say đắm. Y hại ba người anh kết nghĩa Lưu Huyền, Lý Diệt, Chu Huy, xưng vương.

Tướng sĩ nhiều người không phục, bỏ y theo phò Lưu Diễn. Lưu Diễn chết.

Họ theo Lưu Tú tức Quang-Vũ. Trong trận đánh Trường-sa, Phan Sùng chết

giữa loạn quân. Toàn gia bị tru lục. Phái Trường-bạch bị truy lùng rất

gắt.



Hôm Phan Anh đại chiến với Trần Năng, bị Khúc-giang ngũ hiệp nhận diện

được. Bây giờ sào huyệt chót của y bị bại lộ. Anh hùng còn phát giác ra

tông tích đại ma đầu Mao Đông Các. Mao nổi danh cùng thời với Thiên-sơn

lão tiên, Trần Đại Sinh, Nguyễn Phan. Y tung hoành thiên hạ, không úy kị ai. Thiên-sơn lão tiên viết thư khuyên y. Y không hối cãi, còn viết thư thách ngài đến tổng đàn phái Trường-bạch giao đấu, với một trong ba sư

huynh đệ của y.



Thiên-sơn lão tiên là đại anh hùng, đại hiệp sĩ. Ngài viết thư mời Trần

Đại Sinh, Nguyễn Phan từ Lĩnh Nam sang, cùng trừ mối họa võ lâm. Mao

Đông Các thấy Thiên-sơn lão tiên xuất hiện cùng với hai cao nhân Lĩnh

Nam, y vẫn không coi vào đâu. Trận đầu, y đấu ngang tay với ông. Trận

thứ nhì sư huynh của y bị Trần Đại Sinh dùng Phục Ngưu Thần Chưởng đánh

chết. Ngược lại, ông trúng Huyền-âm độc chưởng. Trận thứ ba, sư thúc của y đấu với Nguyễn Phan. Không đầy một trăm hiệp, ông dùng Long-biên kiếm pháp giết chết. Nguyễn Phan muốn trừ dứt mối họa cho võ lâm. Ông giết

luôn y. Đoạt thuốc giải cứu Trần Đại Sinh. Không ngờ, y giả chết. Bây

giờ tái xuất hiện.



Truyện nầy, Trưng Nhị được Khất đại-phu thuật cho nghe từ lâu. Nàng đã có ý niệm về Huyền-âm độc chưởng.



Trưng Nhị biết chưởng Hồng Hoa lợi hại, nhưng nàng là người can đảm, hít một hơi chân khí, lên đinh-tấn, tay trái bắt quyết, tay phải ra chiêu

Ngưu ngọa ủ sơn trong Phục Ngưu thần chưởng đỡ. Chưởng phóng ào ào chụp

xuống người Hồng Hoa. Nhưng chưởng mới đi được nửa chừng. Trưng Nhị thấy có bàn tay để vào lưng mình. Một luồng chân khí theo tay lan khắp cơ

thể. Chưởng của nàng đang dương-cương, biến sang nhu hòa, mạnh như trời

long đất lở. Vừa lúc đó chạm vào chưởng Hồng Hoa. Bịch một tiếng, kình

lực Hồng Hoa mất tăm mất tích. Y thị lảo đảo, lùi lại mấy bước. Mặt tái

mét, đứng run run như người sốt rét.



Mọi người đều ngạc nhiên. Vì hai chưởng đầu, Trưng Nhị kém xa Hồng Hoa.

Không ngờ chưởng thứ hai, nàng thắng dễ dàng như vậy. Trưng Nhị nhìn về

sau, thì ra người để tay lên lưng mình là Trần Năng. Nguyên hôm đấu võ ở Vương-sơn, Trần Năng nghe Tăng Giả Nan Đà nói rằng:



– Người tập Thiền cao, có thể dùng chân khí của mình truyền vào người bệnh nhân, chữa bệnh cho họ.



Nàng là đệ tử Khất đại-phu, rất giỏi y khoa. Nàng đã áp dụng chữa bệnh

cho binh sĩ, đều kết quả. Bây giờ thấy Trưng Nhị đấu với Hồng Hoa, nàng

nghĩ: Mình với Trưng Nhị cùng môn phái Tản-viên, có thể tiếp chân khí

cho nhau. Vì vậy Trần Năng mới chuyền chân khí giúp Trưng Nhị, quả nhiên thành công.



Hiện diện trong phòng có hàng trăm người. Chỉ mình Trần Năng. Trưng Nhị biết mà thôi.



Trưng Nhị hỏi Hồng Hoa:



– Tiêu sư tỷ, ngươi thấy thế nào?



Hồng Hoa hít một hơi vận chân khí. Chân khí bị tuyệt, vận không ra.

Người nàng bải hoải, như sau một cơn đau kịch liệt. Văn Thanh Hoa thấy

em đấu với Trưng Nhị, hai chưởng của Trưng Nhị đang từ cương biến sang

nhu, làm tan biến chưởng của đối thủ. Nàng hỏi sư muội:



– Sư muội! Cái gì đã xảy ra?



Tiêu Hồng Hoa lắc đầu:



– Không rõ nữa, công lực của em gần như mất hết.



Mặt nàng nhăn nhó, tỏ ra gặp bất tường. Văn Thanh Hoa nhìn Mao Đông Các

hỏi ý kiến. Mao Đông Các gật đầu. Nàng tiến tới trước Trưng Nhị chắp tay nói:



– Tiểu muội Văn Thanh Hoa. Xin được lĩnh giáo mấy cao chiêu của Tản-viên song phượng, Lĩnh Nam.



Trưng Nhị mỉm cười:



– Văn sư tỷ với tôi không thù, không oán, việc gì phải hao tốn nguyên

khí? Tại sao chúng ta không kết bạn, mà lại phải đánh nhau? Vừa rồi Tiêu sư tỷ ra tay tấn công Hồ sư muội. Tôi mới phải đỡ đòn dùm, chứ có muốn

gây thù chuốc oán đâu.



Văn Thanh Hoa chỉ vợ chồng Phan Anh:



– Đã không thù oán. Tôi lớn mật dám xin Hồ sư tỷ tha cho vợ chồng Phan Anh hiền đệ. Chúng tôi cảm ơn đại đức của sư tỷ.



Hồ Đề cười:



– Vợ chồng Phan Anh khi không tấn công người. Tôi vì cứu người mà ra

lệnh cho Thần-xà cắn lại. Chứ tôi muốn giết, thì những con rắn độc của

tôi đã táp vợ chồng Phan sư huynh từ đầu. Chứ đâu còn đến nay?



Nàng húyt sáo một tiếng, mấy con trăn buông vợ chồng Phan Anh ra. Vợ chồng Phan Anh mặt tái mét lùi lại, hỏi Mao Đông Các:



– Thái sư phụ, xin Thái-sư phụ định liệu.



Mao Đông Các thấy sự bất hảo, hướng vào Lê Đạo Sinh:



– Lê hầu, ngươi định phản Hán triều để theo Thục chăng?



Lê Đạo Sinh mỉm cười:



– Lão phu đã quyết định. Không can thiệp vào sự tranh giành trong nội

cung nhà Hán. Mã thái-hậu cũng thế, Hàn thái-hậu cũng vậy, xin Mao

tiên-sinh miễn cho lão phu việc phải quyết định theo Mã hay theo Hàn.



Mao Đông Các hướng vào Trưng Nhị nói:



– Ngôi nhà này của tổ tiên họ Phan. Xin mời các vị rời khỏi nay cho.



Quận chúa Lý Lan Anh chí vào Phan Anh:



– Y là khâm phạm của triều đình. Hoàng thượng treo thưởng cho ai bắt

được tông tộc họ Phan được phong vạn-hộ hầu. Tài sản của chúng cũng sẽ

bị tịch thu, ban thưởng cho người bắt. Vợ chồng hắn xâm phạm Hàn

thái-hậu lần này là lần thứ nhì, không thể tha được. Lê tiên sinh, xin

tiên-sinh ra tay cho.



Lê Đạo Sinh là người xảo quyệt. Y tính toán: Ở đây võ công Mao Đông Các

có lẽ ngang với ta. Ta có bốn đệ tử võ công cao. Như vậy nếu xảy ra động thủ, ta đánh với Mao Đông Các. Bốn đệ tử của ta kém vợ chồng Phan Anh

một chút. Vạn nhất động thủ, bên phía chúng còn Tiêu Hồng Hoa, Văn Thanh Hoa. Bên ta thua là chắc. Vì vậy y nhìn Trần Năng, Trưng Nhị, lên

tiếng:



– Trần Năng! Sư thúc có lệnh: Ngươi bắt vợ chồng Phan Anh cho ta.



Bản tính Trần Năng lí lắc, cứng đầu. Đến sư phụ nàng là Khất đại phu, nàng còn dám đùa vui. Huống hồ Lê Đạo Sinh. Nàng nói:



– Sư thúc, quận chúa bảo sư thúc bắt giặc lập công với triều Hán, chứ

đâu có bảo cháu? Trước nay cháu đã vì nhà Hán vào sinh ra tử, đánh

Xuyên-khẩu, Bạch-đế và hoàng-thành của Thục, rốt cục cũng thành hư vô.

Cháu không muốn lập công nữa. Xin sư thúc ra tay cho.


Sư thúc nhớ hỏi thái sư thúc về thuốc trị Huyền-âm độc chưởng.



Nàng nói với Lê Chân:



– Sư muội Lê Chân, Hồ Đề cùng tôi theo sư bá Lại Thế Cường đánh

Nam-dương làm cho Quang-Vũ thất kinh hồn vía. Có vậy, y mới bỏ Trường-an chạy. Hoàng sư tỷ thừa thế chiếm Quan-Trung.



Nàng nói với Phật Nguyệt:



– Sư tỷ đi theo Hàn Tú Anh về Lạc-dương. Tôi cử Lê thái sư thúc cùng ba

đệ tử của người theo hộ tống. Xin sư tỷ nhớ một điều: chú ý hành tung

của Lê thái sư thúc, nếu người có gì thì ra tay ngay. Vì chỉ có sư tỷ

mới khống chế được thái sư thúc mà thôi. Đức Hiệp hiện bị trúng Huyền-âm độc chưởng. Thuốc giải trong tay chúng tôi, sư tỷ có thể dùng áp lực

bắt y tuân theo lệnh mình được. Vợ chồng Phan Anh, Hồng Hoa, Thanh Hoa

tôi giao cho sư bá giữ ở Trường-sa làm con tin.



Phân định xong, nàng gặp Công-tôn Thiệu. Công-tôn Thiệu đã được thông

báo việc chiếm Linh-lăng, Trường-sa trọn vẹn, các huyện đều đầu hàng.

Chu Thanh đã cử huyện-lệnh, huyện-úy mới.



Các tướng sĩ tề tựu đủ. Công-tôn Thiệu đưa mắt cho Lữ Vi, Sa Giang và

các tướng, đồng loạt đứng dậy hướng vào anh hùng Lĩnh Nam chắp tay:



– Toàn thế phái Thiên-sơn và sĩ dân Thục kính cẩn tri ơn anh hùng Lĩnh

Nam giúp đỡ chúng tôi đã chiếm lại Thục, lại được thêm Kinh-châu.



Trần Nhất Gia là người lớn tuổi nhất trong đám, đứng lên nói:



– Bước đầu chúng tôi giúp các vị, sau này chúng tôi cử sự, cũng nhờ các vị giúp đỡ.



Công-tôn Thiệu chắp tay nói:



– Khi Lĩnh Nam khởi sự, toàn thế phái Thiên-sơn, xin đem hết tâm trí, tài năng đền ơn đền đáp nghĩa cử.



Ông nói với các tướng:



– Khi rời đất Thục ra đây, hoàng-thượng cho phép ta được toàn quyền

thăng chức, tước cho các tướng tới tước hầu. Vì vậy, hôm nay xin đại

diện hoàng-thượng, thăng chức tước cho các huynh đệ.



Sau đó ông thăng cho bảy ngườì tước hầu, làm thái-thú bảy quận.



Ông hướng vào Vũ Chu:



– Vũ sư đệ. Ngươi với ta là chỗ sư huynh đệ trong môn phái. Ngươi lại

trẻ, võ công cao cường, ta phong ngươi là Trấn-đông tướng quân, tước

Động-đình hầu, lĩnh Thứ-sử Kinh-châu. Nhưng ta đặt ngươi dưới quyền điều động của sư huynh Chu Thanh, chuẩn bị sĩ tốt, khởi nghĩa ở Lĩnh Nam,

vậy ngươi phải cư xử cho khéo.



Ông quay lại nói với đô-đốc Phạm Sử:



– Phạm sư đệ, ta phong ngươi làm thái-thú Giang-lăng. Lĩnh chức đô-đốc

tước Quế-dương hầu. Ngươi được đặt dưới quyền sư huynh Chu Thanh, để

thao luyện binh mã, chuẩn bị khởi nghĩa ở Lĩnh Nam. Nhất thiết mọi việc

phải theo Chu sư huynh.



Ông truyền thăng tất cả các tướng sĩ lên một bậc. Mở rộng cửa nhà tù,

đại xá thiên hạ. Phàm những ai có tội đều xóa bỏ hết. Ai có ruộng đất

tài sản bị triều Hán tịch thu được trả lại.



Ngày hôm sau đại quân tiến lên đánh Nam-dương. Trưng Nhị viết bài hịch,

kể tội Quang-Vũ, phổ biến trong dân chúng, nói rõ Thục tiến quân về

chiếm Lạc-dương, diệt Quang-Vũ.



Đại quân lên đường, Trưng Nhị cùng Hồ Đề cắt cử Thủy-quân đóng giữ hòn đảo của Phan Anh.



Giữa lúc hai người chuẩn bị lên đường, Thần-ưng bay về báo cho biết Mao

Đông Các đang dùng thuyền, vòng xuống phía Tây, trở lại Trường-sa. Trưng Nhị bàn với Lê Chân:



– Mao Đông Các trở lại Trường-sa, chắc định cứu bọn đồ tôn khỏi nhà tù.

Như vậy rõ ràng y có thuốc giải độc trong tay, chứ không phải đi tìm đâu xa nữa. Chúng ta phải tìm hiểu bằng nầy vấn đề: Một là Tiểu Lan tức Á

Nương ẩn ở thành Trường-sa làm gì? Tại sao Phan Anh không vào thành cứu y thị ra, mà phải nhờ Hàn Bạch thả ra? Mao Đông Các, Phan Anh theo Mã

thái-hậu với mục đích gì? Chắc chắn không phải vì công danh. Vì dù sao

Mã thái-hậu cũng không thể phong chức tước cho nhóm đồng môn của Xích Mi được.



Trưng Nhị, Lê Chân, Hồ Đề trở lại thành Trường-sa. Chu Thanh, Vũ Chu

nghe tin vội vàng ra đón. Trưng Nhị vào thành, thuật vấn đề cho hai

người nghe.



Vũ Chu nói:



– Vậy chúng ta có thể theo dõi xem âm mưu trường kỳ mai phục của nhóm Trường-bạch trong triều đình nhà Hán với mục đích gì?



Trưng Nhị ghé tai Vũ Chu dặn dò mấy câu, rồi nàng cùng với Hồ Đề chờ

trời tối, ẩn thân trên một ngọn cây quan sát. Đến canh hai, Thần-ưng

tuần tiểu đâm bổ xuống khi nhà lao, thì biết rằng Mao Đông Các đã đột

nhập khi nhà tù. Vũ Chu chuẩn bị một lối đi đặc biệt cho Trưng Nhị với

Hồ Đề vào nhà lao. Ẩn thân nghe ngóng tình hình.



Hai người vào nhà tù ẩn mấy khắc, đã thấy một bóng người, thân pháp

nhanh không thể tưởng tượng được vượt tường vào trong. Trưng Nhị nhận ra Mao. Dường như y đã vào đây nhiều lần. Nên các khúc quẹo, ngã rẽ y

không dừng lại. Y nghe ngóng một lúc rồi huýt sáo. Có tiếng huýt sáo đáp lại từ phòng giam của Phan Anh. Lập tức y vọt tới cửa, hỏi:



– Anh nhi! Ngươi đấy hả? Hồng Nhi, Thanh Nhi, Gia Nhi đâu?



– Mấy hôm trước thì giam riêng. Không hiểu sao họ giam chung. Họ đối xử

tử tế lắm. Cho ăn uống đầy đủ, lại cho giường chiếu nằm, cùng nước tắm

nữa. Có điều chân tay bị xích bằng xích sắt.



Mao Đông Các tiến lại trước cửa phòng. Y khẽ vung tay một cái, cánh cửa

nhà tù bật ra. Y lọt vào trong. Y cầm xích sắt lên xem rồi nói:



– Xích thép thế nay không cắt đứt được rồi. Ta để đây cho ngươi hai

thanh trủy thủ, mỗi ngày ngươi vận sức cắt dần, chỉ cần cố gắng hai ngày là xích sắt đứt.



Mao Đông Các móc trong bọc ra bốn viên thuốc, bỏ vào miệng Hồng Hoa nói:



– Hồng Nhi, con nuốt vào đi.



Hồng Hoa nuốt cả bốn viên. Mao Đông Các cười:



– Bọn lĩnh Nam ngu như lợn. Năm viên thuốc năm màu, để khử năm thứ độc.

Con nên nhớ rằng ngũ độc là nọc rắn, rết, nhện, tằm, bò cạp. Nọc rắn

nhập tâm. Tâm thuộc hỏa, thuốc màu đỏ. Vì vậy thuốc giải màu đỏ. Nọc rết nhập phế. Phế thuộc Kim, thuốc màu trắng. Vì vậy thuốc giải màu trắng.

Nọc bò cạp nhập can. Can thuộc mộc, thuốc màu xanh. Thuốc giải màu xanh. Nọc nhện nhập tỳ. Tỳ thuộc thổ, thuộc màu vàng. Thuốc giải màu vàng.

Nọc tầm nhập thạân. Thận thuộc thủy thuốc màu đen. Thuốc giải màu đen:



Ngưng một lúc Mao tiếp:



– Đợi các người rời khỏi đây. Ta bảo cho tên Đức Hiệp biết. Nếu y chịu qui phục ta. Ta sẽ trao thuốc giải cho nó.



Trần Nghi Gia nói:



– Mã thái-hậu dùng chúng ta để kiềm chế anh hùng thiên hạ, thực đúng.

Người nào trúng độc chưởng rồi, chỉ có cách cúi đầu tuân theo mệnh lệnh

chúng ta. Cứ 360 ngày lại được uống một viên thuốc chống độc. Quần thần

nhà Hán phải cúi đầu tuân lệnh Mã thái-hậu.



Phan Anh nói:



– Còn thái-hậu lại phải tuân lệnh chúng ta. Chẳng mấy chốc nữa, chúng ta lấy lại đại nghiệp của phụ hoàng cháu.



Mao Đông Các hỏi Tiểu Lan tức Á Nương:



– Còn chuyện đó thế nào, ngươi nói đi.



Tiểu Lan lắc đầu:



– Lão gia, xin lão gia cứu cháu ra khỏi đây. Cháu mới nói.



Mao Đông Các cười nhạt:



– Mi không tin ta ư?



Tiểu Lan lắc đầu:



– Không phải vậy. Nói ra ở đây, sợ lộ chuyện. Tường có mạch, vách có

tai. Chỗ chôn cất kho tàng đó lão gia đã biết rõ rồi. Còn làm cách nào

đào lên nô tỳ giữ trong tay. Từ khi Phan vương-gia qua đời. Nô tỳ chịu

không biết bao nhiêu cay đắng, ẩn ở Trường-sa. Nay đã tìm được manh mối

mọi sự. Xin nói để lão gia biết, cả Ngọc-tỷ truyền quốc cũng nằm trong

tay cháu.



Phan Anh hỏi:



– Dì Thiếu Lan, có thực thế không?



Á Nương nói:



– Sao không thực. Hồi Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, bà thái-hậu cầm ngọc tỷ đập y, bị mẻ mất một góc. Vương Mãng đã dùng vàng bịt góc đó lại.

Chi tiết nay chỉ mình tiểu tỳ biết mà thôi.



Mao Đông Các cật vấn một lúc Á Nương cũng nhất định không nói. Y giơ tay vỗ khẽ vào vai Á Nương. Nàng kêu lên một tiếng Ái chà đầy vẻ đau đớn.



Mao Đông Các cười khẩy:



– Nếu ngươi không chịu nói. Ta nhả chướng lực. Ngươi bị trúng ngũ độc.

Xem ngươi có chịu nói ra không? Ngươi mau khai đi, ta sẽ cho thuốc giải.



Á Nương nghiến răng. Tỏ ý cương quyết:



– Tiểu tỳ hầu cạnh Vương gia bao năm, được Vương gia tín nhiệm, cho biết mọi sự. Vì vậy không phải bất cứ ai tiểu tỳ cũng nói. Lão tiên sinh

muốn giết thì cứ giết đi. Tiểu tỳ không sợ đâu, dù đau chết cũng không

nói ra.



Phan Anh hỏi:



– Ta là con trưởng của người. Không lẽ A Di cũng không cho ta biết sao?



Á Nương lắc đầu:



– Thái tử là người thừa kế của vương-gia. Đương nhiên tiểu tỳ phải nói.

Có điều thái-tử lại đi cúi đầu thần phục Quang-Vũ, kẻ thù cúa vương-gia, thì làm sao… làm sao tiểu tỳ nói được?