Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 5 : BÍ mật bị chôn vùi

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Ra khỏi đám đông, Thành len lỏi về đến phòng trọ. Căn dặn tiểu nhị không để ai làm phiền. Đóng kín cửa phòng, Nằm vật xuống rồi thở phào nhẹ nhõm. Mang ngọc có tội. Vừa cầm trên số bạc trên tay của chủ quán. Dù rất nhanh nhưng Thành vẫn bị bám đuôi. Liên tục lẩn trốn mới cắt được về tới phòng trọ. Định thần, nhìn số bạc lại dư dả, Thành lại tò mò về Mr Tí. Liên tục hô: “ Shine” nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Thành thần người ra, cau mày suy nghĩ: “ Chả nhẽ lại hỏng @@. “ “ Tưởng ngon rồi chứ.” “ Hay pass sai “ “ Mình nhớ đúng là S-H-I-N-E mà” “ Ánh sáng.” ( Shine là ánh sáng.) Mr Tí châm chọc thở dài.” “- Oa oa, đợi con bò mở mà buồn ngủ quá!’ Thành bực dọc: “ Do cái pass xì ke nhà mi ấy chứ. Đổi cái khác được không.” “ Haha. Ngu còn thích bao biện. Đổi được, giá cả là 5 lượng bạc. Ok chứ.” “ Ok.” Vừa nói xong, một ô nhỏ xuất hiện. Thành suy nghĩ, rồi gõ : “Dòng máu Lạc Hồng” rồi nhấn “ Ok”. Ô nhỏ biến mất. Khe giật mình hỏi: “ Không có bước nhập lại pass lần nữa à.” “ Có cái pass tự đổi mà không nhớ thì làm ăn gì.” Mr Tí đáp. Không đôi co, Thành hỏi luôn điều cần kịp. Thời gian là vàng là bạc. “ Kĩ năng sinh tồn ở thời nhà Tiền Lê” . Đây là điều muốn biết nhất, chứ với số tiền này, Thành chả dám đi đâu. Cướp, giết, hiếp xẩy ra khắp nơi. Nghĩ mà cũng sởn cả gai ốc. “- Quan hệ, tiền và tài.” Mr Tí ngắn ngọn đáp rồi bổ sung: “ Thời nào cũng nhất Quan hệ, nhì tiền tệ. Vấn đề dễ vậy cũng hỏi. “ Thành hỏi tiếp: “- Làm sao để có quan hệ ??” “- Mỗi thời mỗi khác. Bây giờ chỉ cần lập chiến công là làm quan thôi. Sơn tặc nhan nhản, diệt 1 tên là được ít nhất chức Huyện uý rồi. Muốn làm cao hơn thì diệt phản loạn nhà Đinh, Tù trưởng miền cao.....Mà với công phu mèo cào thì ta khuyên chú không nên nghĩ thứ đó. Thử hiến thân xem. Thành chủ Nguyễn Khoa, có cô con gái mỹ miều, đi cầu hôn. Vừa được gái xinh lại có chỗ dựa. Việc nhẹ lương cao. Ngày ngày chỉ cần vào ba ra bảy. Haha.” Nghe hai từ “ mỹ miều” được nhấn nha mà Thành càng điên tiết. Chỉ đến gần 1 ngày mà truyền thuyết về con trai thành chủ. Thành đã thuộc lòng. Vẻ đẹp “ ma chê quỷ hờn.” , rất nhiều kẻ ham giầu sang chấp nhận nhưng chỉ 1 tuần là đã bị “ hút khô”, còn da bọc xương. Giờ vất vưởng như cô hồn ngoài thành. Nghĩ mà kinh sợ. Thành chỉ muốn lao vào đấm cho Mr Tí một trận. Nhưng dặn lòng: “ Kiềm chế là sức mạnh” “ Kiềm chế là sức mạnh” Thành hỏi: “- Tiền nhiều cần làm gì?” “- nghiên cứu giấy, nước hoa,… buôn bán.. Kinh tế thì nhất khiếu bất thông. Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển thì tốt nhất là làm thuê. 1 tháng/10 đồng. Không bao ăn ở. Ok” Nghẹn họng, Thành nghiến răng hỏi tiếp: “ muốn tài thì làm gì. Học tập hay võ nghệ?” Rồi vui vẻ nói tiếp: “ Haha, nói về văn chương thì ta đây cả một bồ. Thiên hạ ta nói số hai, không kẻ nào dám nói số 1.” “ Xì. “ Mr Tí chen ngang, cắt cái ảo tưởng yy vừa mới chớm hiện: “ Thời này có học vấn là tầng lớp Thiền sư. Muốn chỉ dựa vào tài năng mà lên thì còn khướt. Đụng chạm quyền lợi giai tầng. Chú nghĩ mọi người để yên ư. Khéo chưa kịp ngoi đã bị ấn, đì cho chết.” Thành cũng ngơ ngác và cảm nhận thấy cái nhìn thơ ngây của mình. Dù sao cũng mới ra trường và chưa va vấp xã hội. Thành hỏi: “ Chả nhẽ chỉ có học võ. Mà võ bình thường hay thuật tu tiên. Có tu tiên không?” “ tu tiên là có, nhưng Trái Đất thì tu tập cũng không có thành tựu đâu, nên bỏ ý nghĩ đi, mà lại tư chất của chú thì 100 năm không vào luyện kí tầng 1 được. Nể tình quen biết, ta giới thiệu cuốn ‘ Vạn Xuân” do Lý Bí sáng tác. 12 tầng. Muốn quán thông, thì ta chiết khấu cho chú 1%. Giá 49 lượng. “ Mr Tí nói, giọng đầy kiêu ngạo. “- Móa. Mày bán đồ à?” “- Tất nhiên. Ta ăn hoa hồng trung gian. Mua không ? không ta dỗi không bán giờ. Nghi ngờ. Xì” Cảm thấy ăn chắc. Mr Tí rất tự kiêu. Cũng đúng. Điều Thành cần là vũ lực để tồn tại ở đây. Nhìn túi tiền vừa đầy đã sắp với. Thành cắn răng cố hỏi: “ – tác dụng nói như nào, ta mua phát học thành tài chứ, mày không bán hàng lậu đó hả” “- 100% bản gốc. Hàng mua trên Shop Bee, chú cứ yên tâm. Không học được, hoàn tiền. Mua xong thì có thể đánh ngang tay Lê Hoàn. Nên nhớ Lê Hoàn là dũng tướng thời này. Học xong chú có thể đi ngang mà không sợ.” Suy nghĩ cẩn trọng. Cuối cùng, Thành ấn mua. Hàng loạt thông tin truyền vào não. Những thế võ trở lên quen thuộc. Dường như Thành tập đi tập lại, không 1 triệu thì cũng 1 vạn lần. Khí chất của dần thay đổi. Không còn vẻ nhu nhược của cậu ấm cô chiêu nữa. Mà dần dần như võ tướng, tả đột hữu xung, Diệt Lương, dựng nước. Lòng trào dâng. Cảm xúc tự hào. Bỗng không gian im lìm, sự tĩnh lặng đưa Thành về thực tại. Nhìn túi tiền rỗng tiếng nhưng không còn cảm thấy chua xót mà nở nhẹ nụ cười. Dốt cuộc cũng có vốn để sinh tồn tại thời đại này. Bỗng Thành lục lọi đống giấy tờ lấy mà hôm trước lấy trên người tên thích khách. Mới đọc vài câu nhưng Thành bỗng giật mình. Khiếp sợ. Một bí mật bị lịch sử che đậy, hiện dần trong ánh mắt. Thành chắc cần thời gian để tiêu hoá. Trên tờ giấy là nét chữ của Đinh Toàn, con trai út của Hoàng đế Đinh Bộ Lĩnh và Hoàng Hậu Dương Văn Nga. Một người chứng kiến sự giao thời của thời đại, giữa nhà Đinh và Nhà Tiền Lê. Một người, đáng ra phải là Đế, nhưng lại luân lạc đến nơi này. Mất mạng nơi ngõ nhỏ. ………………. Cùng lúc đó, trong 1 căn phòng xa hoa, một vị tướng lĩnh đang quỳ xuống, cả người run sợ. Lê Đại Hành, mày rộng, mắt sáng quắc, nhìn kĩ vị tướng lĩnh rồi mở miệng: “- Xác định đó là xác của Vệ Vương Toàn?” “- Vâng!” Lê Hoàn ngửa mặt lên trời, hét lên ba tiếng, tên binh sĩ sợ hãi, cúi gầm đầu. “ – Ra hết đi “ Tất cả thái giám và binh sĩ lặng lẽ bước đi. Cả căn phòng trở lên yên tĩnh. Lê Hoàn cứ ngồi im, không biết nghĩ gì. Lúc sau, thở dài và nói với binh lính: “- Chuẩn bị hồi kinh”