Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)
Chương 16 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Trong chương này nhân vật chính của chúng ta rơi vào lưới tình. Một lần nữa.
Khi nói đến những mưu đồ xã hội, Violet Bridgerton thực sự hơi hết sức hoàn hảo y như bà mong muốn, và thực vậy, khi Gregory về đến Hastings House trong buổi tối tiếp theo, chị của anh, Daphne, nữ công tước hiện thời của Hastings, thông báo với anh rằng quí cô Lucinda Abernathy thực sự sẽ tham dự buổi tiệc hóa trang.
Anh tự nhận thấy mình khá là vui mừng không thể kể xiết với kết quả này. Lucy trông rất thất vọng khi cô nói với anh rằng cô sẽ không thể tham dự được, và thực sự là, một cô gái có nên tận hưởng một buổi tối ăn uống no say trước khi cô ấy cưới Haselby không nhỉ?
Haselby.
Gregory vẫn không thể tin được điều này. Làm sao mà anh vẫn có thể không biết rằng cô sắp kết hôn với Haselby chứ? Chẳng có gì mà anh có thể làm để chấm dứt điều đó cả, và thực sự là, đây không phải là chỗ của anh, nhưng lạy Chúa, đó lại là Haselby.
Có nên báo cho Lucy không nhỉ?
Haselby là một gã hoàn toàn tốt bụng, và, Gregory phải cho phép, sự sở hữu của một người đàn ông dí dỏm hơn cả là chấp nhận được. Anh ta sẽ không đánh cô, và anh ta sẽ không là một người không tốt, nhưng anh ta sẽ không... anh ta không thể...
Anh ta sẽ không phải là một người chồng dành cho cô.
Ý nghĩ về việc đó làm anh chán nản. Lucy không phải sắp có một cuôc hôn nhân thông thường, bởi vì Haselby không thích phụ nữ. Không phải cái cách mà một người đàn ông thường hàm ý.
Haselby sẽ tử tế với cô, và anh ấy sẽ có lẽ cung cấp cho cô một khoản trợ cấp hào phóng cực kỳ, nó còn nhiều hơn khoản mà nhiều phụ nữ có được trong hôn nhân của họ, bất kể khuynh hướng của chồng họ là như thế nào.
Nhưng dường như là không công bằng khi mà, trong tất cả mọi người, Lucy lại có một số phận với một cuộc sống như vậy. Cô xứng đáng có được nhiều hơn thế. Một ngôi nhà với đầy những đứa trẻ. Và những chú chó. Có lẽ là một hoặc hai con mèo. Cô dường như là típ người thích thú với những con thú.
Và cả những bông hoa. Trong nhà Lucy luôn luôn có hoa ở khắp nơi, anh chắc chắc về điều đó. Những bông hoa mẫu đơn màu hồng, những bông hồng vàng, và cây gì với cái cuống màu xanh dài như cô thích.
Cây phi yến. Đúng là nó.
Anh ngừng lại. Ghi nhớ. Cây phi yến.
Lucy có thể khẳng định rằng anh trai cô là người làm vườn của gia đình, nhưng Gregory không thể tưởng tượng cuộc sống cô trong một ngôi nhà không có màu sắc.
Đó sẽ phải là một hỗn loạn đầy tiếng cười và ồn ào và lộng lẫy - bất chấp nỗ lực của cô để giữ cho mọi thứ trong cuộc sống của cô được gọn gàng và ngăn nắp. Anh có thể nhìn thấy cô dễ dàng trong tâm trí anh, đang nhặng xị lên và sắp xếp, cố gắng để giữ cho mọi thức trong một trật tự thích hợp.
Điều đó hầu như làm anh cười lớn, chỉ đơn giản là nghĩ về nó thôi. Nó sẽ không là vấn đề nếu như có hàng đông những người hầu đang quét bụi và nắn thẳng và thắp sang và quét dọn. Vơi những đứa trẻ chẳng bao giờ yên lặng ơ nơi mà chúng được đặt vào đó.
Lucy mà một nhà quản lý.
Đó là những gì làm cô hạnh phúc và cô nên có một mái nhà để mà quản lý nó.
Những đứa trẻ. Nhiều đứa trẻ.
Có lẽ tám đứa.
Anh liếc nhìn quanh phòng khiêu vũ, nó đang bắt đầu từ từ trở nên đông đúc. Anh không nhìn thấy Lucy, và căn phòng cũng không đông lắm để anh có thể bỏ qua cô. Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy mẹ mình.
Bà đang đi về hướng anh.
“Gregory”, bà gọi, vươn tới anh bằng cả hai tay khi bà chạm được vào anh, “con trông cực kỳ đẹp trai vào tối nay.”
Anh nắm lấy hai tay bà và nâng chúng lên chạm vào môi anh. “Đã nói với tất cả sự thành thật và tính công bằng của một người mẹ,” anh lầm bàm.
“Vô lý,” bà nói với một nụ cười. “Thực tế là trong tất cả các con ta thì con là cực kỳ thông minh và trông được nhất. Nếu nó chỉ đơn thuần là ý kiến của ta, con không nghĩ là ai đó sẽ đính chính lại ngay bây giờ sao?”
“Sẽ như vậy nếu ai đó có đủ can đảm.”
“Ồ, đúng vậy, mẹ nghĩ thế,” bà trả lời, vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng cực kỳ ấn tượng. “Nhưng mẹ sẽ bướng bỉnh và khăng khăng rằng quan điểm đó là có thể tranh luận.”
“Như mẹ mong muốn, thưa mẹ,” anh nói với một sự trang nghiêm hoàn hảo. “Như mẹ mong muốn.”
“quí cô Lucinda đến chưa nhỉ?”
Gregory lắc đầu. “Chưa ạ.”
“Chẳng phải là kỳ quặc khi mẹ không gặp mặt cô ấy sao,” bà mơ màng. “Một người sẽ nghĩ rằng, nếu cô ấy ở trong thành phố đã mười lăm ngày rồi.. À, nó đâu thành vấn đề. Mẹ chắc chắn rằng mẹ sẽ thấy cô ấy cực kỳ thú vị nếu con có thể cố gắng hộ tống cô ấy tối nay.”
Gregory nhìn mẹ mình. Anh biết giọng điệu này. Nó là sự pha trộn hoàn hảo giữa sự thờ ơ và sự nghiêm chỉnh dứt khoát, thường được sử dụng khi muốn moi thông tin. Mẹ anh là chuyên gia trong việc đó.
Và đủ chắc chắn rằng, bà kín đáo vuốt tóc và không nhìn anh khi bà nói, “Con nói rằng con được giới thiệu khi đang ở thăm nhà Anthony, đúng không?”
Anh thấy chẳng có lý do gì để anh giả bộ là anh không biết bà đang nói về chuyện gì.
“Cô ấy đã được cam kết để tiến tới một cuộc hôn nhân, mẹ à,” anh nói với một cái nhấn mạnh. Và sau đó để tốt hơn anh thêm vào, “Trong vòng một tuần lễ nữa.”
“Đúng rồi, đúng rồi, mẹ biết. Với con trai của quí ngài Davenport. Đó là một cuộc hôn nhân tồn tại lâu đời, mẹ hiểu như vậy.
Gregory gật đầu. Anh không thể hình dung được rằng mẹ anh biết sự thật về Haselby. Đó không phải là một việc mà ai cũng biết. Dĩ nhiên, có những tin đồn. Luôn luôn là những tin đồn. Nhưng không ai sẽ đủ can đảm để lặp lại chúng trước sự hiện diện của những người phụ nữ.
“Mẹ nhận được lời mời tham dự đám cưới,” Violet nói.
“Thật sao mẹ?”
“Đó sẽ là một sự kiện rất lớn, mẹ hiểu như vậy.”
Gregory nghiến chặt răng. “Cô ấy sẽ là một nữ bá tước.”
Ngoại trừ là anh đã làm điều đó trước đây. Và Hermione Watson đã không phải là người đó.
Lạy Chúa, có thể nào một người đàn ông bị rơi vào lưới tình đến hai lần một cách điên rồ và ngu ngốc chăng?
Chẳng phải anh đã nói với Lucy rằng nên thận trọng và sợ hãi, rằng nếu cô ấy đã vượt qua cái cảm giác đó, cô không nên tin nó sao?
Và lúc này...
Và lúc này cô ở đó.
Và anh ở đó.
Và tất cả lại xảy ra một lần nữa.
Nó đúng như những gì đã xảy ra một lần với Hermione. Không, nó còn tệ hơn. Cơ thể anh ngứa ngáy; anh không thể giữ nổi những ngón chân của mình trong đôi giày ống. Anh muốn nhảy ra khỏi lớp vỏ của anh, chạy nhanh bang qua căn phòng và chỉ... chỉ...
Chỉ để nhìn cô.
Anh muốn cô quay lại. Anh muốn nhìn gương mặt cô. Anh muốn biết cô là ai. Anh muốn biết về cô.
Không.
Không, anh tự nói với chính mình, cố gắng ép buộc đôi chân của mình đi theo hướng khác. Đây là một sự điên rồ. Anh nên đi. Anh nên đi ngay bây giờ.
Nhưng anh không thể. Thậm chí khi tất cả mọi ngóc ngách sáng suốt trong tâm hồn anh đang gào thét kêu anh phải quay lại và bước đi, anh vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đợi cô quay lại.
Cầu nguyện cho cô quay lại.
Và rồi cô đã.
Và cô chính là - Lucy.
Anh trượt chân như thể bị đánh trúng.
Lucy?
Không. Không thể nào. Anh biết Lucy.
Cô không thể làm điều này với anh.
Anh đã gặp cô hàng tá lần, thậm chí đã hôn cô, và chưa lần nào cảm thấy như thế này, như thể thế giới sẽ nuốt chửng lấy toàn bộ con người anh nếu như anh không tiến đến gần cô và đặt tay cô vào tay anh.
Hẳn phải có một lời giải thích. Anh đã cảm thấy thế này trước đây. Với Hermione.
Nhưng lần này - nó không hẳn là giống y chang. Với Hermione nó đã làm mê mẩn, một cách mới mẻ. Cái cảm giác thích thú của sụ khám phá, của sự chinh phục. Nhưng đây là Lucy.
Đây là Lucy, và -
Rồi tất cả lại đến như thác lũ. Cái nghiêng nghiêng của đầu cô khi cô giải thích tại sao sandwiches nên được sắp xếp một các hợp lý. Cái nhìn cáu kỉnh cực kỳ hấp dẫn khi cô cố giải thích cho anh là anh đang làm mọi thứ sai trái thế nào trong quá trình tán tỉnh tiểu thư Watson.
Cái cách anh cảm thấy đúng đắn một cách giản dị khi chỉ ngồi bên cô trong công viên Hyde Park và ném bánh mì cho lũ chim bồ câu.
Và nụ hôn. Chúa tôi, nụ hôn.
Anh vẫn còn mơ về nụ hôn đó.
Và anh muốn cô cũng mơ về nó như anh.
Anh bước tới một bước. Chỉ một thôi - đi về phía trước và đến một góc mà tại đó anh có thể nhìn rõ mặt cô hơn. Tất cả giờ trở nên quen thuộc - mái đầu nghiêng nghiêng, cái cách môi cô chuyển động khi cô nói. Làm thế nào mà anh có thể nhận ra cô ngay lập tức, thậm chí chỉ từ sau lưng? Các ký ức đã ở đó, rúc vào những nơi xa xôi nhất của tâm trí anh, nhưng anh đã không muốn - không anh không cho phép mình - nhận thức sự hiện diện của nó.
Và rồi cô trông thấy anh. Lucy nhìn thấy anh. Anh thấy nó đầu tiên trong mắt cô, khi chúng mở rộng và sáng lấp lánh, và rồi vành môi cô cong lên.
Cô mỉm cười. Với anh.
Điều đó lấp đầy anh. Gần như nổ tung, nó lấp đầy anh. Đó chỉ là một nụ cười, nhưng nó là tất cả những gì anh cần.
Anh bắt đầu bước đi. Anh có thể cảm thấy những bước chân anh, hầu như không có ý thức kiểm soát cơ thể anh. Anh chỉ đơn giản bước đi, biết trong tận sâu thẳm rằng anh phải đến bên cô.
“Lucy”, anh nói, khi anh vừa tới chỗ cô, quên mất rằng họ đang ở giữa những người lạ, và tệ hơn, những người bạn, và anh không nên mạo muội dùng tên riêng của cô.
Nhưng chẳng có gì khác cảm thấy đúng đắn trên môi anh cả.
“Công tử Bridgerton,” cô nói, nhưng mắt cô thì lại nói, Gregory.
Và anh biết.
Anh đã yêu cô.
Đó là cảm giác kỳ lạ nhất, tuyệt vời nhất. Nó vui vẻ. Nó như thể là thế giới đột nhiên mở ra cho anh. Rõ ràng. Anh đã hiểu. Anh đã hiểu tất cả những gì anh cần biết, và tất cả đều ở đó trong mắt cô.
“Quí cô Lucinda,” anh nói, cúi mình thật thấp trên bàn tay cô. “Tôi có thể mời cô nhảy bản này chứ?”