Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)
Chương 5 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Trong chương này thì nam chính và nữ chính của chúng ta đã có một cuộc đối thoại hấp dẫn nhất từ trước đến nay.
Thời khắc Lucy đi xuôi theo hành lang, cái mũi cô còn chun lại suy tính khi cố nhớ vị trí của nhà vệ sinh gần nhất, và tiếp theo là lộn nhào trong không khí, hay chí ít ra là vấp chân, chỉ để thấy mình đâm sập vào một thứ dứt khoát là to, dứt khoát là ấm, và dứt khoát là một cơ thể người.
“Đừng hét,” giọng nói vang lên. Người này thì cô biết.
“Công tử Bridgerton?” Lạy trời, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán. Lucy không chắc lắm liệu cô có nên khiếp hãi hay không nữa.
“Chúng ta cần nói chuyện,” anh tuyên bố và buông cô ra. Nhưng anh thò tay khóa nghéo luôn cửa và đút tọt chìa khóa vào túi quần.
“Ngay bây giờ á?” Lucy hỏi. Đôi mắt cô hấp háy điều chỉnh theo thứ ánh sáng mờ mịt và cô nhận ra họ đang đứng trong thư viện. “Ở đây?” Và sau đó là một câu hỏi còn thích đáng hơn xẹt qua trong óc. “Một mình?”
Anh cau mặt. “Tôi sẽ không cưỡng đoạt cô đâu, nếu như đó là điều mà cô lo lắng.”
Cô thấy hàm răng mình nghiến trèo trẹo. Cô chả nghĩ thế, nhưng anh không cần phải bày tỏ hành vi đáng kính của mình nghe giống như một lời xúc phạm đến như vậy chứ.
“Chà, rồi thì chuyện gì đây?” cô càu nhàu. “Nếu mà tôi bị bắt gặp ở đây cùng với anh, mọi chuyện sẽ rối beng lên hết. Theo như anh biết, tôi đã đính hôn rồi đấy.”
“Tôi biết,” anh trả lời. Nói cái kiểu thế à. Cứ như việc cô báo cáo với anh làm cho anh phát ngán đến tận cổ ấy, khi mà cô thực ra đã chẳng đả động đến quá một lần. Hay hai lần gì gì đó.
“Hừm,” cô cằn nhằn, ranh mãnh suy tính đến một cách trả miếng hoàn hảo sau hai tiếng đồng hồ nữa.
“Chuyện gì” anh chất vấn, “đang diễn ra ở đây vậy?”
“Ý anh là sao?” cô vặn lại, biết thừa anh đang đề cập đến vấn đề gì.
“Tiểu thư Watson,” anh quẹt quẹt chân.
“Hermione à?”Làm như trên đời có tồn tại một tiểu thư Watson khác vậy. Nhưng ít ra cô cũng hòa hoãn thêm chút thời gian.
“Lời khuyên của cô,” anh lên tiếng, nhìn chòng chọc vào cô, “là một thảm họa”.
Chính xác, hẳn rồi, nhưng cô đã trông mong anh không để ý.
“Phải,” cô thận trọng liếc mắt khi anh khoanh hai cánh tay trước ngực. Đó không phải là cử chỉ dễ chịu gì cho cam, nhưng cô phải thừa nhận là anh đã thể hiện theo kiểu hòan tòan chấp nhận được. Cô đã nghe ngóng rằng anh nổi tiếng là người vui vẻ và hài hước, ngay lúc này đây thì chả tính cách nào trong số đó thể hiện ra, nhưng mà, chà, chí ít thì anh cũng không gào thét như một người đàn bà bị tình lang từ bỏ. Cô cho rằng không nhất thiết cứ phải là phụ nữ mới nếm trải cảm giác bị chôn xuống đất khi tình yêu không được đáp lại.
Và khi cô ngập ngừng ngước lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, nhoáng qua trong trí óc cô rằng anh chắc không nhiều kinh nghiệm lắm với kiểu tình yêu đơn phương. Thực sự, có ai lại thốt được ra lời từ chối trước quý ông này cơ chứ?
Ngoại trừ Hermione. Nhưng mà cô ấy nói không với tất cả. Anh chẳng nên cảm thấy bị xúc phạm làm gì.
“Quý cô Lucinda ơi?” giọng anh lè nhè, chờ cô phản ứng.
“Hẳn rồi,” cô hòa hõan, ước gì anh đừng có quá cao lớn trong một căn phòng đóng kín như thế này. “Phải, phải.”
Anh nhướng một bên chân mày. “Phải.”
Cô nuốt ực xuống. m giọng anh nghe như lời xí xóa của một người cha vô tâm, như thể cô đã làm một chuyện để cho vui thôi chứ không hề cố ý. Cô biết thừa cái giọng đấy rồi. Đấy là kiểu nói chuyện ưa thích của các ông anh lớn tuổi, được dùng để đối phó với các cô em gái của họ. Và với bất cứ người bạn nào họ có thể đưa về nhà trong những kỳ nghỉ nữa.
Cô ghét cay ghét đắng cái giọng ấy.
Dù sao đi nữa cô cũng bỏ qua và nói. “Tôi đồng ý rằng kế hoạch của mình đã không suôn sẻ như ý, mà thật ra thì tôi không chắc có cách nào khả quan hơn.”
Câu nói té ra không phải là thứ mà anh muốn nghe. Cô hắng giọng. Hai lần liền. Và lần nữa. “Tôi vô cùng xin lỗi,” cô thêm vào, vì cảm thấy rất tệ, và theo kinh nghiệm của bản thân thì những lời xin lỗi lúc nào cũng có hiệu quả khi ai đó không chắc phải nói gì. “Nhưng tôi thực sự đã nghĩ rằng...”
“Cô đã bảo tôi,” anh ngắt lời, “là nếu tôi phớt lờ tiểu thư Watson đi...”
“Tôi không bảo anh phớt lờ cô ấy!”
“Thì cũng gần như vậy.”
“Tôi xin lỗi,” cô lên tiếng, cử động xoay người khá đột ngột.
“Về tiểu thư Watson?”
“Vâng. Tôi không có ý làm tổn thương anh.”
“Cô không hề,” anh nói, có lẽ hơi chút quá gay gắt.
“Ồ,” Cô chớp mắt, chắc là ngỡ ngàng. “Tôi rất vui nếu anh nghĩ thế. Tôi không có ý gì đâu.”
Cô sẽ không bao giờ cố ý, anh nhận ra. Cô không phải loại người đó.
Môi cô tách ra, nhưng cô không nói ngay. Đôi mắt dường như tập trung vào một điểm nào đó phía trên vai anh, như thể đang xoay xỏa nghĩ cách nói sao cho đúng. “Chỉ là... ừm, khi anh nói điều anh nói về tình yêu,” cô bắt đầu, “nghe rất quen. Tôi chỉ là không thể nắm bắt hết được.”
“Tôi cũng vậy,” anh khẽ nói.
Cô im lặng, không nhìn hẳn vào anh. Đôi môi cô mím lại - chỉ hơi thôi - và mím chặt ngay lúc này và rồi cô chớp mắt. Không phải kiểu phản ứng dao động mà là có chút gì đó đang cân nhắc trong đầu.
Cô đang suy ngẫm, anh thấy thế. Cô là người luôn lo lắng về mọi chuyện, chắc chắn đối với cái người phải chịu trách nhiệm dẫn dắt cô thì đây đúng là một cơn ác mộng không bao giờ có điểm dừng.
“Giờ anh sẽ làm gì?” Cô hỏi.
“Với tiểu thư Watson á?”
Cô gật.
“Cô có gợi ý gì không?”
“Tôi không chắc nữa,” cô nói. “Tôi có thể thay mặt anh nói chuyện với cô ấy, nếu như anh muốn.”
“Không,” có điều gì đó lại quá là bồng bột trong đây rồi. Và Greogory thì chỉ vừa mới bắt đầu cảm nhận được rằng anh là một người đàn ông thực thụ thôi, khỏe mạnh và trưởng thành, và đã sẵn sàng để ghi dấu ấn cho mình.
“Vậy thì anh có thể đợi,” cô khẽ nhún vai. “Hoặc anh có thể tiến lên và thử tán tỉnh cô ấy lại lần nữa. Cô ấy sẽ không có cơ hội gặp gỡ anh Edmond của cô ấy ít nhất trong vòng một tháng, và tôi nghĩ... cuối cùng... cô ấy sẽ đến gặp...”
Nhưng cô ngừng lại giữa chừng. Còn anh thì muốn biết. “Đến gặp gì?” Anh giục.
Cô ngước lên, như thoát ra khỏi một giấc mộng. “Sao ấy à, vì anh... vì anh... vì nhận ra anh tốt hơn nhiều so với những người khác. Tôi không biết tại sao cô ấy lại không nhìn ra. Với tôi thì khá rõ ràng.”
Từ miệng người khác thì hẳn sẽ là một lời tuyên bố kỳ lạ. Có khi còn hơi thái quá. Thậm chí còn bẽn lẽn ẩn giấu rằng người nói vẫn còn đang đơn chiếc đây nè.
Nhưng không phải từ cô. Cô không thủ đoạn, cô là kiểu người con gái mà một người đàn ông có thể đặt lòng tin. Anh cho là khá giống mấy chị em gái của anh, với trí thông minh cực khủng và khiếu hài hước sắc bén. Lucy Abernathy sẽ không bao giờ là nguồn cảm hứng của các nhà thơ, nhưng cô sẽ trở thành một người bạn tuyệt vời.
“Điều đó sẽ xảy ra,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô ấy sẽ nhận thấy. Anh... và Hermione... hai người sẽ ở bên nhau. Tôi dám chắc về điều đó.”
Anh quan sát môi cô mấp máy. Anh không biết tại sao, nhưng khuôn miệng đó đột nhiên trở nên rất hấp dẫn... cái cách nó cử động, phát ra những nguyên âm và phụ âm. Chúng cũng giống như những đôi môi thông thường. Trước kia chúng chẳng thu hút được sự chú ý của anh. Nhưng ngay lúc này, trong thư viện tối om, không có gì trong không khí ngoại trừ những lời thì thầm lơ lửng của hai người họ...
Anh băn khoăn sẽ thế nào nếu hôn cô.
Anh giật lùi lại một bước, cảm thấy sai trái tràn trề.
“Chúng ta nên trở lại thôi,” anh đột ngột bật thốt.
Một thoáng thương tổn vụt qua trong mắt cô. Khỉ gió. Anh không định tuôn ra như là anh quá hăm hở được lủi khỏi cô. Không phải lỗi ở cô. Chỉ là anh mệt. Và thất vọng. Và cô thì đang ở đó. Và trời thì tối. Và họ thì đang ở một mình.
Và đó đã không phải là ham muốn. Không thể nào là ham muốn. Anh đã chờ đợi cả cuộc đời để có thể có những phản ứng trước một người phụ nữ theo cách mà đáng ra anh phải cảm thấy trước Hermione Watson. Anh không thể thấy ham muốn đối với một người khác. Không phải với quý cô Lucinda, hay với bất cứ ai.
Chẳng là gì. Cô chẳng là gì hết.
Không, thật không công bằng. Cô là gì đó chứ. Một chút gì đó, thực thế. Nhưng lại không phải dành cho anh.