Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 131 : Lời Thề Của Một Vị Vua

Ngày đăng: 13:15 22/03/20

“ Ha,... ha,... Cuối cùng em đã trở về Eothur. Trông cứng rắn và già đời hơn trước kia rồi, tốt,... tốt lắm. “. Sự tôi luyện của dòng đời đã khiến tính cách Eomer như những nét bề ngoài của anh ta. Ít nói, ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài tuy trong lòng rất vui mừng nhộn nhịp nhưng tuyệt đối sẽ không làm mấy hành vi sến súa như ôm ấp,... trước kia nữa.
Chỉ đứng trước mặt Eothur khoảng vài mét rồi mở miệng thân mật chào đón. Thế là đủ và hết.
“ Trông anh có khác gì đâu. Chậc,... thống lĩnh Rohan. Oai hùng một phương rồi đấy. “ Eothur lẹ làng thoát khỏi sự kinh ngạc mà vui vẻ đáp lại. Trong khi đó, Gimli dùng cùi chỏ huých nhẹ bên hông Legolas. Hình như họ cũng nhận ra người đàn ông này là ai ?.
“ May mắn thôi, làm sao bằng được chiến tích vĩ đại của em lần trước. À khoan, anh đã nghe Theodred nói em muốn tìm đồng minh trong khu rừng. Chuyện này thế nào rồi, vài ngày trước lúc trên đường đi tập kích một đám Orc anh đã có nhìn thấy xác chết của một lũ kẻ thù và một người của chúng ta. Không sao chứ ? “ Một phần biểu hiện của cảm súc dồi dào Eomer lộ ra ngoài.
“ Không sao,... chuyện này dài dòng lắm. Nhưng, bọn em đã thành công. “ Eothur khẽ lắc đầu.
“ Thành công ? “ Eomer bất ngờ đứng tim. Lúc đầu anh coi chuyện này chỉ là một phần hy vọng lẻ loi của Eothur trong sự vô vọng thôi. Ai ngờ, thế mà thành công. Đồng minh khu rừng ? Họ như thế nào ?.
“ Phải, à anh tính đón tiếp em ở ngoài đây hoài sao. Chúng ta còn có các vị khách nên về lều thôi. “
“ Ừ,... Hử. “ Eomer gật đầu, rồi anh nhìn qua sau vai Eothur nơi bộ ba kỳ lạ đang đứng đó liền nhận ra. Họ đã gặp nhau cách đây nhiều ngày thì phải.
...
“ Theodred đâu rồi ? “ Vừa vào lều chủ soái, Eothur thấy thiếu vắng ai đó rồi chợt nhớ ra liền hỏi Eomer.
“ Anh ấy đi rồi, do chuyện bắt giam những người cố vấn nên anh ta phải trở về Edoras để điều trần trước nhà vua. “
“ Chỉ là bề nổi ? “ Eothur lắng nghe hết liền nhíu mày. Và Eomer đã nhếch mép mỉm cười.
Quả nhiên, mục đích của Theodred không chỉ rảnh rối để đi làm cái thứ “ điều trần “ vớ vẩn. Nhất định, anh ta nhân cơ hội “ ngàn năm có một “ để dẫn Gandalf gặp mặt nhà vua. Chứ còn nếu không, bản tính cương quyết của anh làm sao có thể để bản thân rời khỏi vùng đang có chiến sự nguy cấp.
Eothur cũng nhớ ra sau mình còn ba người bạn. Hắn đành phải xoay người xin lỗi họ. “ Aragorn, tôi e là Gandalf đã rời khỏi đây trước một ngày trời. Nhưng đừng lo, các anh vẫn có khả năng đuổi kịp bọn họ. Chúng tôi sẽ cung cấp những con ngựa khỏe mạnh và sung mãn nhất cho anh. “
Aragorn chưa đáp lại lập tức, anh chần chừ suy nghĩ và hỏi Eomer. “ Cậu có thấy được hai người Hobbit chúng tôi từng tả không ? “
“ Hobbit,... Có tôi đã gặp được hai người mà các cậu kể, họ chỉ cao chưa đến ngực chúng tôi. Một người tên Merry, một người Pippin đúng không ? “ Eomer có vẻ còn lưu rất nhiều ấn tượng về giống người này trong trí óc, nên đã trả lời ngay lập tức.
“ Chính là họ, phù,... hai tên tiểu quỷ này làm ta lo muốn chết. “ Gimli thở phào nhẹ nhõm cả mình.
“ Hai cậu ta cũng đã đi chung với Gandalf áo xám. Hơn nữa, để họ lại ở đây không phải là một ý tưởng tốt. “ Eomer tiết lộ thêm.
“ Chúng ta làm gì bây giờ, Aragorn ? “ Legolas lặng lẽ hỏi.
Aragorn nhíu mày do dự nhìn lại hai người bạn. Trong đầu anh bây giờ đúng thật đã chợt nghĩ ra một hướng đi cho mình, chỉ là không biết nó có vừa lòng với Gimli, Legolas không ?.
Như hiểu được ánh mắt Aragorn. Legolas và Gimli mỉm cười đáp không thành tiếng. Họ quyết định giao mọi chuyện toàn quyền cho anh, vì tin tưởng anh sẽ mãi luôn đưa cho họ lối đi đúng đắn nhất.
Liếm nhẹ bờ môi ở trên, Aragorn xoay người nói với Eothur.
“ Cậu có cần sự trợ giúp không ? “
“ Tại sao lại không ? “
...
“ Ăn hại,... ăn hại,... !!! “ Tiếng rít đầy giận dữ của một lão già độc ác vang vọng khắp nơi ở một tòa tháp cao tầng.
“ Chỉ việc dẫn chúng về đây mà không tên nào làm được. “ Chiếc cây trượng màu đen như được làm bằng sắt thép. Với đỉnh đầu một quả cầu trắng, có kích thước nhỏ bằng quả bóng Tennis, đang tỏa sáng mờ nhạt được khẽ đập vào sàn đá cẩm thạch cứng rắn.
“ Bình,... “ Từ đấy, nó tạo nên một làn sóng xung kích vô hình đẩy lùi tất cả mọi thứ ở không gian xung quanh. Nào là những tên người hầu Uruk-Hai, Goblins,... đều bị đập văng vào tường và những món đồ trang trí như bức họa, bình hoa,... đã đổ ập bịch bịch hoặc bị vỡ nát. Trên đầu của họ, chiếc giá đèn lung lay mạnh và có dấu hiệu rơi. Nhưng may mắn hiệu quả phép thuật đã giảm dần.
Một đống đồ đạc tan tành lộn xộn, đó là khung cảnh căn phòng sau khi sức mạnh phép thuật Saruman tan biến. Về những tảng đá bờ tường hay lát sàn, chúng có vẻ như không hề hấn gì. Không hổ danh là loại kiến trúc kiên cố được xây dựng bởi hậu duệ Numenor.
Lũ người hầu lăn lộn dưới đất, chật vật mà cố gắng đứng dậy. Tuy nhiên, chúng vẫn không dám đứng thẳng người, chỉ có khom lưng và cúi mặt một cách sợ hãi không phát thành lời.
Saruman lạnh lùng liếc bọn chúng. Với trí tuệ khôn ngoan và đầu óc quỷ quyệt, lão biết mình trút giận lên đầu bọn này thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bây giờ, phải mau chóng tìm ra địa điểm của hai tên Hobbit kia và bắt chúng lại.
Nén cơn bực tức, và cố làm lạnh cái đầu. Saruman ngồi trên chiếc ghế màu đen với những chiếc gai nhọn mọc ra từ phía sau. Nó trông giống y hệt chiếc ghế vương quyền của bộ phim Game Of Thrones.
Để cây trượng sang một bên, Saruman lấy cùi chỏ làm điểm tựa và dựa đầu vào bàn tay. Lão xoa chiếc trán rộng đang phủ xuống một vài sợi tóc bạc.
“ Báo,... ! “ Tiếng động từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện. Saruman thản nhiên vẫy tay cho lệnh đám canh gác để kẻ đó vào. Đi qua khỏi ngưỡng cửa, tên Goblins quỳ gối xuống trước mặt lão như đang kính chào một nhà vua.
“ Thưa chủ nhân, đã có tin về hai tên Hobbit. “
Saruman kinh ngạc bắn mình khỏi chiếc ghế. Mặt mũi lão vui mừng hớn hở như một đứa trẻ vừa được tặng món đồ chơi quý giá.
“ Nói đi, chúng ở đâu. “
“ Chủ nhân, gián điệp chúng ta phát hiện chúng đang trên đường tới Edoras. “
“ Hay,... hay lắm. “ Saruman kích động run cả người. Rồi bất thình lình, lão đứng im như một bức tượng và mặt mày cau có.
“ Không được,... không được,... “ Sau đấy là làu bàu liên tục.
“ Nếu tên Grima bắt được và tra tấn hai tên Hobbit đó. Hắn ta nhất định sẽ biết về sự tồn tại của chiếc nhẫn và giữ nó luôn cho riêng mình. Không,... với tính cách nhát như chuột của hắn. Thông báo cho Sauron là điều có thể xảy ra. “
Saruman bắt đầu hồi tưởng lại lần mà tên Grima vô tình phản bội lão. Hắn ta bị đám Nazgul bắt và tra tấn trên đường tới Isengard, buộc phải khai ra toàn bộ kế hoạch của lão và cả vùng đất Shire. Nhờ đó, bọn Nazgul mới biết về sự tồn tại của Shire và chiếc nhẫn đang ở đâu.
“ Hừ,... gián điệp mãi mãi không thể tin tưởng. “ Saruman nghĩ đến một chân lý. Sau đó, lão vội vàng và hấp tấp ra lệnh.
“ Truyền lời của ta. Đã đến lúc trả thù đám người Rohan, công binh gia tăng thời gian làm việc. Mau gấp rút chế tạo vũ khí và áo giáp cho toàn quân. Ta muốn trong vòng ba,... không, hai ngày là đội quân ta đã được hoàn thiện đầy đủ. “
Trong phút chốc, bộ máy sản xuất của Isengard đã bắt đầu lao thân làm việc. Đám công binh Orc thì than khổ cả ngày trời, bình thường chúng đã bị hành hạ và không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ còn bị lấy luôn.
Hiển nhiên, Saruman tính trước được việc này. Lão rất xảo trá bằng cách đưa ra một lời nói dối. Kẻ nào có thành tích tốt sẽ được thăng chức trở thành tay sai của lão, được hưởng thụ những đồng tiền vàng, miếng thịt, rượu,... suốt đời.
...
Theodred trằn trọc, lăn lộn qua lại trên miếng chăn lông lót đất. Anh không hiểu lý do vì sao ngày hôm nay anh lại không ngủ được. Hay có lẽ là do cảm xúc hồi hộp, lo lắng đang chiếm hữu lấy trái tim anh. Việc chứng kiến cha của mình, người đã nuôi anh từ nhỏ đến lớn sắp được giải thoát đã xáo trộn mọi suy nghĩ trong tâm thức.
Đã bao lâu rồi, bao lâu khi anh không còn thấy ông ấy cười. Trên chiếc ghế thống trị, ông đã bao lâu chưa thức dậy. Vẫn là những nét mặt u ám, tối tăm và mê man.
“ Cha,... ngài đừng lo. Con đã tìm được cách cứu cha đây. “ Lẩm bẩm một câu với mình. Theodred nhắm mắt lại cố gắng ngủ một chút.
Nằm gần đó, Theodred không biết rằng ngoài anh ra cũng có một người nữa cũng trằn trọc không ngủ được.
Merry kéo chiếc chăn sang một bên. Cậu ta ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cạnh cậu là Pippin, trông cậu ta đang ngủ say ngon lành mà không biết gì hết. Mà khoan,... Gandalf đâu rồi nhỉ. Ông ta nằm ngay bên trái cậu mà.
“ Ồ,... “ Merry phát hiện Gandalf đang đứng gần đó, thả hai tay sau lưng ngẫm nghĩ. Cậu lập tức rón rén ngồi dậy và khe khẽ bước tới. Nhờ thiên phú tự nhiên của giống Hobbit với cặp bàn chân được phủ đầy lông bên dưới, cậu ta đã không làm bất kỳ ai hay một người nào trong đoàn thức tỉnh. Thậm chí, cả ba lính cận vệ hoàng gia Edoras gác đêm cũng không hề hay biết có người đang di chuyển.
“ Ngài Gandalf,... “
“ Chuyện gì vậy, Merry ? “ Thật kỳ lạ khi Gandalf không bị giật mình. Và ông thản nhiên đáp mà không cần xoay đầu, vẫn biết chủ nhân giọng nói là ai.
“ Ngài đang lo lắng cho Frodo và Sam ? “
Gandalf lặng im một hồi, sau đó ông mới nói: “ Không hẳn. “
“ Ngài không sợ,... “ “ Merry “
Merry ngậm miệng lại vì lo sợ Gandalf tức giận. Bởi cậu biết, vị phù thủy khó tính này rất ít khi nào cắt ngang lời của người khác đang nói. Tuy nhiên, cậu đã quá sốt sắng rồi ông ấy không hề gắt gỏng chút nào.
“ Đôi khi, ta đã đặt niềm tin vào một điều gì đó. Thì hãy cất nó sâu vào bên trong lòng. Đừng lôi ra và suy nghĩ về nó, làm như vậy chỉ có khiến ta bất an và lo lắng mà thôi. “
“ Vâng. “ Merry trả lời nhỏ nhẹ như tiếng muối kêu. Sau đó, tính tò mò đã không giữ được cái miệng cậu khép chặt.
“ Vậy ngài đang nghĩ gì ? “
“ Ồ,... ta đang nghĩ về Aragorn. Cậu ấy có những tố chất tốt đẹp và mạnh mẽ. Nhưng ta đang lo sợ cậu sẽ tự dằn vặt chính mình vì những thất bại. Tất nhiên, cậu ta cũng sẽ đánh bại được nó và tìm về chính mình, chỉ là,... thời gian,... đang không chờ đợi ai cả. “
“ Tại sao ngài quan tâm anh ấy nhiều như vậy ? “
“ Bởi,... Gondor đang cần vị vua của nó quay trở về. “ Khúc này, giọng của Gandalf nghe sao thật là nặng nề và mất bình tĩnh.
...
Eothur rảo bước đi ngang qua chỗ nghỉ ngơi của đoàn hộ nhẫn. Và nhận ra, Aragorn vẫn còn đang thức và lau thanh gươm Anduril.
“ Cậu đi đâu trong đêm thế này ? “ Nghe thấy tiếng bước chân, Aragorn ngước đầu và đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, thế là anh mở miệng trước.
“ Chuyện riêng tư thôi. “ Eothur vừa nhún vai vừa nói.
“ Còn anh, thanh gươm vẫn sáng bóng và hoàn hảo thế kia mà suốt ngày lau chùi liên tục ? “
“ Thói quen suy nghĩ “ Hết lời, cả hai im lặng.
Kiếm một chỗ trống, Eothur ngồi xuống ngay bên cạnh Aragorn. Hắn hỏi khẽ.
“ Chuyện gì đã xảy ra với Boromir ? “ Aragorn dừng hành động chùi kiếm mình lại. Anh thở dài và bảo.
“ Cậu ấy không chống cự nổi sức mạnh tà ác của chiếc nhẫn. Vào ngày hôm đó,... “ Một câu chuyện buồn và tang thương cho người con trai của Gondor. Eothur vừa nghe vừa đặt tay lên trái tim mình, hai người họ đều giống như nhau. Đều là những kẻ muốn cống hiến và bảo vệ vùng đất mình yêu thương, trái tim anh hùng của Boromir là như vậy. Gần cả đời anh chỉ hướng lòng mà phục vụ cha và tổ quốc.
Rồi ai ngờ được, chính tình cảm day dứt và lo âu đó lại là một trong con dao bị lợi dụng và hại chết anh.
“ Anh sẽ thực hiện lời thề của mình chứ Aragorn ? “ Eothur nhẹ nhàng hỏi khi vị vua tương lai còn đang hồi tưởng ký ức trong khi câu chuyện đã kết thúc.
“ Lời hứa trước một thần dân của mình ? “
Aragorn vẫn im lặng. Eothur tự biết mình không nên nói gì nữa. Hắn đứng dậy và vỗ nhẹ vào vai anh, sau đó xoay người rời khỏi.
“ Tôi sẽ,... “ Eothur dừng bước.
“ Dù cho trải qua nhiều thất bại và khó khăn, tôi vẫn sẽ cố gắng thực hiện ủy thác. Vì Gondor, vì Boromir... “ Eothur mỉm cười rồi tiếp tục rời đi.
P/s: Do không đọc truyện nên thành ra mình cũng không rõ liệu Aragorn có thề hẹn với Boromir không. Vì thế, cứ cho đây là một trong những “ hiệu ứng hồ điệp “ của Eothur mang đến.