Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 132 : Ngày Tàn Của Isengard (1)

Ngày đăng: 13:15 22/03/20

Khoảng một ngày một đêm trôi đi, lúc này ánh sáng bình minh đã vừa mới lấp ló ở ngoài thinh không, xa tận chân trời. Chúng giang rộng đôi bàn tay mềm mại và dịu dàng của mình, phủ xuống miền đất trung địa như đang ôm mảnh đất này vào trong lòng, giống như một người mẹ ôm người con mà tràn trề tình yêu thương quý giá.
Trong đó, có cả một thung lũng mênh mông với những bãi cỏ xanh mơn mởn như một đại dương xanh. Nhưng đấy không phải là thứ mà ta cần nhìn, và điều ta cần lưu ý bây giờ là bên cạnh nó.
Một dòng sông trắng, đúng một dòng sông rộng lớn được khởi nguồn từ trên đỉnh của dãy núi sương mù hình thành. Những dòng nước mát lạnh và trong vắt được dẫn dắt theo quy luật tự nhiên chảy ra biển khơi, cộng thêm sức gió. Nhờ thế, nguồn nước ngay khúc cạn chảy siết mạnh, và bốc lên những viên bọt li ti ít ỏi khi chúng vừa mới ra đời là tan rã.
“ Cộc lộc,... cộc lộc,... “ Tiếng vó ngựa chạy nước rút. Ở đâu đó, một con người trên chú tuấn mã đã vượt qua bãi đất trống và những lớp sỏi ở gần bờ. Nó lao tới và băng ngang qua khúc cạn. Làm bắn tung tóe lên những hạt nước khắp hai bên.
Người này là ai ? Tại sao lại vội vàng đến vậy ? Phải biết, những lúc trời lấp ló thế này thì đa phần khắp sinh vật đều còn lười biếng. Chỉ muốn ngủ thêm chút nữa. Và một điều kỳ quặc khác, trông mặt anh ta dường như đang rất là sợ hãi và lo lắng.
...
“ Eothur,... dậy,... dậy,... “ Có người lay động cơ thể mình, Eothur lập tức mở mắt và ngồi thẳng.
“ Chuyện gì gấp rút vậy, Eomer ? “ Người gọi hắn tỉnh dậy vẫn còn đang mặc trên mình một bộ đồ ngủ màu trắng. Khuôn mặt và mái tóc còn chưa được rửa sạch và chỉnh chu một cách cẩn thận. Chỉ cần quan sát sơ những điểm này, Eothur đủ điều kiện để chắc chắn đối phương cũng mới tỉnh lại cách đây ít phút.
“ Lát nữa tới gặp anh trong doanh. “ Lưu lại một câu dặn dò, Eomer biến mất khỏi lều ngủ như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Sau đấy, là những hồi chuông gấp rút ngân lên.
...
“ Trinh sát của chúng ta mới trở về, cậu ta còn mang đến một tin tức không hề may mắn: Sáng này, mười ngàn binh lính của kẻ thù đã chuẩn bị tụ tập và xếp hàng. Dự tính là trong ngày hôm nay, chúng nhất định sẽ khởi hành và tiêu diệt chúng ta. “ Eomer cầm cuộn giấy da đưa cho Eothur đọc.
“ Ngoài ra, trinh sát có cảm giác Saruman như không thèm để ý ta nhìn thấy. Các đội tuần tra chúng co rút vào bên trong thành. “ Eomer bổ sung thêm lời mình vừa kể.
“ Một cuộc tổng tấn công, đánh nhanh thắng nhanh. “ Eothur nói ra suy nghĩ sơ lược trong đầu.
“ Anh cũng nghĩ thế, nói cho cùng bây giờ chúng ta sẽ không kịp thời gian để bố trận, mưu tính đầy đủ. Trừ khi, ta muốn từ bỏ khúc cạn Isen và lui quân về. “
“ Lui về Helm’s Deep ? “ Eothur cau mày nhìn Eomer lắc đầu, thấy được hai chữ “ Không phải “ trong ánh mắt. Hắn lập tức tự mình hiểu, không hổ danh là đệ tam thống chế của xứ Mark. Trong tíc tắc, nhanh như vậy đã tính toán được nhiều chuyện hơn cả hắn.
Nếu như họ rút quân về phía Helm’s Deep. Nơi đấy sẽ trở thành một cái mai rùa cứng cáp bảo vệ họ, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc sẽ mang lên mình một cục tạ nặng khiến cho họ mất thế chủ động lẫn khả năng phản công tốt.
Nếu như, kẻ thù nắm bắt nhược điểm họ trong tay. Thay vì phải cường công tòa thành cứng rắn, mà chúng chỉ cần lưu một ít quân để bao vây. Trong khi đám còn lại tiếp tục xuống hướng nam, và đánh hạ chiếm lĩnh Edoras rồi tạo một bàn đạp để thống trị cả vương quốc.
Chiến lược này là có hiệu quả, vì trước kia người Dunlend đã làm trong lịch sử một lần.
Suy cho cùng, chỉ còn cách là từ bỏ Helm’s Deep và xuống sâu phía nam để khởi binh tấn công chính diện kẻ thù. Cơ may chiến thắng họ sẽ cao hơn, nhờ “ nhân hòa, địa lợi “. Tuy nhiên, đổi lại là một nửa vùng đất bị tàn phá và hủy diệt, các kho thóc hoặc lương thực sẽ tổn hại khủng khiếp. Thậm chí, hậu quả gây ra còn dựng thành một nạn đói cho vài tháng tiếp theo.
Nguy hiểm hơn là tình hình trung địa bây giờ, nó không an ổn chút nào cả, và thời gian để họ tĩnh dưỡng là một con số không tròn trĩnh.
Nhưng, đây chỉ là những suy luận cho tương lai nếu như họ không có người Ent thành đồng minh.
“ Chúng ta sẽ kéo quân đối đầu chúng. “ Eothur nói dứt khoát.
“ Em có chắc là họ sẽ thực hiện lời hứa không ? “ Eomer có chút lo lắng hỏi. Và Eothur gật đầu thật mạnh mẽ.
...
Đoàn quân áo xanh và chiếc lá cờ tổ quốc phất phới khởi hành lên đường. Họ di chuyển ngang qua khúc cạn và đâm thẳng lên hướng bắc một cách nhanh chóng như những cơn gió, không cần phải sợ hãi kẻ thù sẽ tập kích hay đánh lén trên đường đi. Hoặc, chúng sẽ chia quân ra hai hướng như lần trước.
“ Dừng lại. “ Eothur đi dẫn đầu cũng những người anh em, và bạn bè như Eomer, Aragorn, Grimbold, và Elfhelm,...
“ Đây sẽ là bãi chiến trường cho chúng ta. “ Sau đó, Eothur nói khẽ với Eomer và anh ta gật đầu. Và thân là vị chủ soái, anh cũng biết mình nên làm gì ngay bây giờ. Không có thời gian để chần chừ hay an nhàn.
“ Grimbold, qua bên cánh trái dẫn đầu kỵ binh. “
“ Rõ. “ “ Elfhelm, ngài ở chính giữa điều khiển bộ binh của chúng ta. “ Cuộc chiến lần trước của họ và Isengard không phải là không có tổn thất, đặc biệt số lượng kỵ binh đã bị giảm hụt một cách đáng kể. Bây giờ, bộ binh của họ có thể nói đã chiếm hơn một nửa toàn bộ đội hình.
“ Vâng, thưa thống soái. “
“ Erkenbrand, ngài theo tôi qua cánh phải. “ Nghe đến tiếng mệnh lệnh Eomer, Eothur nghiêng đầu nhìn qua người đàn ông có khuôn mặt già cỗi với những nếp nhăn trên trán và khuôn mặt. Sau đó, ông ta xoay người để lộ chiếc khiên đỏ đặc biệt và một cái tù và khổng lồ màu đen bên hông.
Đây là một viên tướng già đích thực.
Thậm chí, nếu so sánh thì Grimbold hay bất kỳ viên tướng nào có mặt ở đây đều sẽ nhỏ tuổi hơn ông. Song, đứng xem số tuổi mà lại coi thường. Trái ngược lại, ông vẫn có cơ thể rất cường tráng, cao to và khỏe khoắn như những chiến binh trẻ tuổi.
Hãy tạm dừng ở ngoại hình, để tiến sâu vào lý lịch. Erkenbrand, là một vị lãnh chúa và tướng lĩnh nổi tiếng trong lịch sử Rohan. Ông ta đã lập nhiều chiến công khác nhau và đồng thời là công thần của cả hai triều đại vương quốc, Thengel và Theoden. Ngoài những thứ đó, ông còn là một người thầy mà Eothur có thể nói là ấn tượng và tôn kính nhất.
Trước kia, tuy không dạy kiếm. Nhưng Erkenbrand đã chỉ dạy cho Eothur rất nhiều thứ như cưỡi ngựa, dùng binh,... và đặt một nền móng vững chắc cho kiến thức quân sự của hắn.
Và hai năm trước khi chuẩn bị rời đi, Eothur nhớ rõ ông đã từng xin nghỉ hưu. Vậy mà bây giờ đã xuất hiện lại, xem ra Eomer có lẽ đã thuyết phục ông quay về giúp đỡ.
...
“ Hù hục,... Hù hục,... “ Âm thanh thở dốc dồn dập và sôi trào khắp cả vùng đất trống như mặt đất đang tỉnh dậy. Tuốt ngoài kia, người Rohan đã được nhìn thấy những bộ giáp sáng bóng kỳ cục có màu đen thần bí nhưng dữ tợn, hung ác.
Chúng cứ như là những món đồ và vũ khí được rèn luyện từ địa ngục, có chút tơi tả nhưng lại giữ được đặc trưng sự hăm dọa và rùng rợn. Kết hợp với hình dáng, khuôn mặt của lũ Uruk-Hai càng làm tăng thêm hiệu quả bội phần.
Mồ hôi đổ xuống, chúng chảy qua làn da trên khuôn mặt và làm bóng láng khi tia nắng chiếu rọi. Cổ, ngực, lưng,.... Những nơi đó thấm đẫm và ướt nhẹp ra chiếc áo trong cùng bộ giáp vảy. Có người còn bị mồ hôi tay, làm cho cây giáo trở nên trơn trượt và khó cầm.
Cố gắng nuốt nước bọt, một số người lính Rohan chùi tay áo lên mặt để tránh mồ hôi rơi trúng mắt và cay xè. Họ đang bắt đầu dần dần sợ hãi và bị khủng hoảng tinh thần.
“ Này Eothur, chúng đã đến thế mà sao ta chưa lại nhìn thấy tên người Ent nào ? Đừng nói là cậu bị lừa,... thế là xong. Tiêu mạng của ta. “ Gimli bực bội càu nhàu bên cạnh. Miệng nói là vậy, nhưng trông ông ta không có dáng vẻ gì được gọi là chuẩn bị bỏ chạy. Tay vẫn cầm cây rìu cứng như thép và không gì có thể khiến nó tuột khỏi.
Người lùn,... luôn luôn trung thành với bạn bè.
“ Cứ từ từ,... “ Eothur điềm đạm bảo.
“ Từ từ,... trời ạ,... “ Gimli than thở. Ngồi sau ông là Legolas chỉ hơi chút nhíu mày, sau đó thì bình thường trở lại. Aragorn tay chống lên chuôi kiếm, và nheo mắt nhìn đằng trước.
Pollay ở gần đó thả lỏng toàn thân, ông ấy không mặc trên mình bất kỳ bộ áo giáp hay trang bị vũ khí sắt thép nào. Vẫn như cũ là bộ quần áo da thú, mặc lúc mới đến doanh trại.
“ Ù,... ù,... “ “ Tiến lên,... ! “ Elfhelm đứng cạnh họ cất cao giọng. Ông nương vào tiếng tù và do Erkenbread sử dụng và cờ hiệu ông ấy vẫy, từ đó không chỉ ông và mọi viên chỉ huy đều có thể hiểu được mệnh lệnh của chủ soái.
Từng bước từng bước như đi bộ bình thường.
“ Eothur,... ? “ Gimli nhỏ giọng kêu.
“ Họ đã đến,... “ Ngay giây phút này, Eothur mới chịu hé lộ.
“ Đã đến,... đâu đâu,... “
“ Kìa,... xoay đầu bên trái. “ Aragorn cũng mở miệng nhắc nhở. Quả nhiên, không gì có thể lọt qua được sự cẩn thận và đôi mắt quan sát như diều hầu săn mồi của anh. Không cần Eothur nói trước, anh đã tự mình suy diễn và phát hiện được những gì gọi là “ bất thường “ đối diện họ.
Một số cái cây xanh trong khu rừng. Chúng quá cao lớn và thân hình bự hơn những chiếc cây còn lại ở xung quanh. Với kinh nghiệm là một người lữ hành thường xuyên đi đây đi đó, Aragorn đã vượt qua biết bao nhiêu khu rừng, cánh rừng trên toàn thế giới trung địa.
Đa phần chúng, các cây thực vật đều có chiều cao không bị chênh lệch quá lớn. Hiển nhiên, nếu bị thì do tùy giống tùy loài. Nhưng nên nhớ một điều, đây không phải là khu rừng lớn, nó chỉ là vài chục cái cây còn sống sót trên một mảnh đồi. Và Aragorn nhìn ra được chúng là sự tập hợp nhiều loại cây khác giống.
Cùng một số chi tiết như vẻ bình thản Eothur, người Ent như thế nào, tại sao Eothur lại chọn một vùng đất này làm điểm chờ đợi,... từ đó Aragorn đoán được là một chuyện rất dễ dàng.
“ Đùng đục,... đùng đục,... “ Tiếng dậm chân của kẻ thù ngày càng gần hơn như tiếng sấm chớp vang dội trên trời.
“ Chuẩn bị tiến công,... chuẩn bị tiến công,... “ Hàng tá tiếng thét của bọn chỉ huy quân Uru-Hai.
“ Tiến công,... tiến công,... “ Sau đó, hàng ngàn tên từng nhau tách khỏi hàng ngũ và lao đến trước mặt quân đội Rohan.
“ Bắn tên,... “ Đằng sau bộ binh Rohan là các cung thủ, họ vẫn làm nhiệm vụ của mình như mỗi lần trước khi giao tranh.
“ Hưu,... hưu,... “ Những tên Uruk-Hai chạy băng băng trên đám cỏ gục ngã.
“ Tiến lên,... “ Eomer rít gào và cạnh anh là Erkenbread thổi tù báo hiệu. Cung thủ dừng lại, bộ binh và kỵ binh tăng tốc độ. Pollay vừa chạy vừa hóa thành một con gấu khổng lồ che bóng cho những người đằng sau, cứ như ông là một cỗ xe thiết giáp đang đỡ đòn cho người lính bình thường.
“ Bặc,... bặc,... răng rắc,... “ Bất thình lình, khu rừng cánh phải của lũ Uruk-Hai vang lên những tiếng động “ lạ “. Trong phút chốc, những chiếc cây cao dong dỏng và bự vật vã lay động dữ dội. Và hiện tượng kỳ lạ đáng lẽ ra kẻ thù phải cảm giác được, nhưng do âm thanh chiến trường đã ồ ạt và lấn chiếm hết mọi thứ dẫn đến không tên nào trong chúng nhận ra hay để ý lắng nghe.
“ Cái gì thế kia,... “ Bỗng dưng, một số tên chỉ huy thấy được vật thể lạ trên bầu trời ngay chính giữa toàn quân.
“ Đó là,... tảng đá. “ Đúng,... những tảng đá màu trắng khổng lồ và đồ sộ phải nặng mấy trăm kí đến một tấn. Chúng đang bay vất vơ và lơ lửng trên không trung như những viên thiên thạch. Sau đó, nhờ vào sức hút của trọng lực thế là chúng đang hạ cánh. Một cú đáp rất nặng nề, mãnh liệt và sướng cả mắt người Rohan.
“ Đùng,... đùng,... đùng,... “ Tổng cộng có tới ba viên, nhưng chỉ như vậy là đủ để kẻ thù hoảng sợ và rối loạn. Chúng đập mạnh vào nền đất giết chết khoảng chục tên Uruk-Hai, thành một đống thịt bẹp dí. Và theo quy luật tự nhiên, một vật nào đó được ném với một lực rất mạnh và có đường ngang thì khi chạm đất nó sẽ chẳng đứng yên ở đó.
Ba viên xoay tròn và lăn vài vòng. Đuổi theo những tên sống sót đang bỏ chạy bán mạng. Kết cuộc, hơn chục tên nối tiếp gót chân những kẻ đã chết.
Có lẽ, vài chục so với mười nghìn chẳng là bao nhiêu. Tuy nhiên, hiệu quả của nó ngoài trừ sát hại kẻ thù cón giáng thêm một đòn nặng vào tâm trí và quấy rối chúng mất tập trung vào kẻ thù trước mặt, người Rohan.
Hai quân lập tức đụng chạm và giao tranh khốc liệt từ đòn đánh phủ đầu. Những ngọn giáo, những cây rìu và kiếm liên tục dính đầy máu bất kể quân ta hay quân địch. Một người ngã xuống, người này tiến lên thay thế. Tiếng la hét, gào rú vì đau đớn hay hù dọa không ngừng được cất vang ầm ĩ và inh tai.
Chiến tranh,... vốn là hỗn loạn và chết chóc.
P/s: Nói đùa thôi, tầm chương 150 mới qua map.