Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 133 : Ngày Tàn Của Isengard (2)
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
“ Giết chúng,... “ Treebread rít lên và xông xáo dẫn đầu mọi người đánh sâu vào bên trong trận hình kẻ địch. Những bước chân bật nhảy lên cao, hoặc những cú đạp và nhiều đòn quét tay,... tất cả làm cho quân đội Uruk-Hai tổn thất và mất mát số lượng cực lớn. Chưa kể đến, sau ông là mười người Ent “ vô địch “. Đối với họ, giết chúng thật là đơn giản như một đứa trẻ tàn sát lũ kiến.
“ Tiến lên,... ! “ Eothur vung AngaNim từ dưới lên trên, đánh bạt chiếc mũ giáp của tên Uruk-Hai trước mặt và xẻ chiếc cằm của nó ra thành hai.
Giơ thanh kiếm lên cao như một người anh hùng, ánh sáng tinh khiết, thánh thiện từ lưỡi gươm không ngừng tỏa mạnh và chói lòa. Nó đã gây ảnh hưởng đến lũ kẻ thù xung quanh và trở nên bị suy yếu từ thể chất đến tinh thần. Đằng sau, người Rohan chụp thời cơ trong chớp mắt, họ đâm đầu như dính sát sao vào chúng rồi giết chóc.
“ Gầm ! “
Pollay cũng không ở quá xa Eothur, ông đang chụp lấy chân của một tên kẻ thù rồi vung cơ thể hắn như một món vũ khí táo bạo mang tên chùy gai. Đập mạnh vào những tên ở đằng trước và hai bên, tạo ra một khoảng trống rõ ràng trong khi ông đứng ở trọng tâm. Hiển nhiên, người Rohan ở sau kiêng kỵ, sợ bị tổn thương nên cũng tránh xa ông ra.
Trong chiến tranh, cái chết và vết thương đau lòng nhất là do người bạn, phe mình tạo nên. Mặc dù đó chỉ là sơ ý.
Aragorn thì đứng gần Eothur hơn Pollay, anh cũng như hắn đều là kiếm sĩ tài giỏi. Và cầm trên tay là thanh gươm Anduril được rèn lại từ thanh Narsil huyền thoại, anh điềm tĩnh đánh bại tên nào dám bước tới.
Những vệt máu đen bẩn thỉu không ngừng bắn ra, mỗi khi Anduril giết chết một tên địch. Và mặc cho số lượng kẻ thù chết dưới vũ khí là rất nhiều. Nhưng lưỡi gươm vẫn ánh lên một lớp thép lấp lánh và đỏ rực dưới ánh mặt trời.
Không gì có thể ngăn cản được độ sắc bén của Anduril như đặc tính của tiền thân. Từ những bộ giáp nặng nề và cứng cáp cho đến những chiếc khiên thép đeo tay, tất cả đều phải đầu hàng thảm khốc với vết cắt, vết thủng,...
“ Hưu,... hưu,... “
Ngay trong một cuộc cận chiến chật hẹp thế này, Legolas vẫn có khả năng sử dụng tài nghệ bắn cung của mình. Những mũi tên được đẩy ra với một tốc độ nhanh như tia chớp, và chỉ trong nháy mắt kẻ thù gần đó đều phải tự động gục ngã. Nhưng, điều đặc biệt nhất của anh là không một đòn tấn công nào có thể ảnh hưởng hoặc làm thương đồng đội. Đó mới là điều cực kỳ ấn tượng trong lòng người Rohan chiến đấu bên cạnh.
Một số tên Uruk-Hai né tránh và lẩn trốn vào đám đông. Chúng cố ý mượn nhờ cơ thể người Rohan để che khuất, ẩn núp và từ từ tiến đến gần. Song, khi vừa thoát ra khỏi sự bao vây của người Rohan. Chúng giật mình và bất ngờ khi phát hiện tên người Elves đứng trước đang cầm hai cây song đao dài và hẹp.
Ba tên,... ba tên đứng trước mặt Legolas. Và ngay lập tức, anh cử động. Những đòn tiến công lẹ làng và đẹp mắt đầy kỹ thuật được sử dụng, anh cắt đứt cổ tay của một tên và đâm một thanh vào cổ họng. Rồi nhanh chóng rút ra và né tránh hai đòn của chúng.
Những bước chân tinh xảo và nhẹ nhàng lại xuất hiện, Legolas vượt qua một khoảng trống nhỏ giữa hai tên, song đao khẽ rung động sau đó như hai ánh bạc lóe lên và cùng lúc cắt đứt động mạch ngay cổ hai tên chậm chạp. Tiễn chúng về vườn.
“ 21 “ Legolas cười cợt và la to.
“ Hừ,... 20 “ Một tiếng vang to đáp trả lại. Cách Legolas tầm mười mét, vị người lùn đánh ngang cây rìu hai lưỡi vào chân tên Uruk-hai cao to, để hắn khuỵu xuống thì làm một nhát bổ đôi đầu như chặt một trái dừa tách làm hai và máu xì tung tóe.
Mỉm cười nhẹ, Legolas tiếp tục hành trình chiến đấu.
Cánh phải ở quân họ, Grimbold điều khiển các nhóm kỵ binh thành một mũi nhọn chọc thủng hàng tuyến phòng ngự của kẻ thù. Mục đích của ông rất đơn giản, nhắm đến việc mở đường tới người Ent. Như vậy cả hai tộc sẽ có khả năng phối hợp tốt hơn và kẻ thù sẽ mất khống chế quân đội mình lẫn chiến trường.
Và trong ba nhánh, đoàn kỵ binh Grimbold là người tiến vào sâu nhất trận địa đối phương so với tuyến giữa và bên trái.
Sau đó mới đến Eomer và Erkenbrand, hai người họ anh dũng và gan dạ cùng nhau dẫn đầu mọi người lính cố gắng phá tan đạo phòng thủ đối phương.
Ngồi trên lưng ngựa, Eomer lợi dụng chiều cao dùng ngọn giáo đâm chọt xuống bên dưới liên tục. Đâm mạnh, rút về,... hai động tác lập đi lập lại và cứ thế trên người bọn Uruk-Hai xuất hiện vài cái lỗ hổng chảy máu. Tuy không ra đòn hoa lệ hay hoành tráng như Eothur và Aragron, nhưng việc để mũi giáo không gãy cũng là một vấn đề khó khăn.
Và phải có kinh nghiệm lâu năm lẫn kỹ thuật tốt, thì mới có khả năng giống như Eomer dùng mũi giáo mà không bị bộ binh đánh gãy hay mắc kẹt trên thân chúng và để chúng nhân cơ hội phản công,...
Bên tay phải, Erkenbrand thì cầm cây rìu một lưỡi. Chiếc khiên tròn màu đỏ được ông đeo trên cánh tay khác và nó giúp ông đỡ gần hết 80% đòn tấn công của bộ binh bên dưới.
Cuối cùng, chậm nhất và đứng yên tại chỗ là nhóm quân ở giữa Eothur. Nhiệm vụ của họ chủ yếu là chống đỡ và giữ vững trước các đợt tấn công vũ bão của lũ kẻ thù rồi từ từ chiếm lấy thế cân bằng và phản đòn.
Nếu như có một chuyên gia quân sự đang nhìn tổng quát tình hình cuộc chiến thì ông có thể nhận ra được chiến lược của Eomer. Anh ta dùng kỵ binh tạo thành hai cái móc nhọn để đột kích và đánh sâu bên cánh. Chính giữa dùng bộ binh để hấp thu kẻ thù.
“ Rầm,... “ Đột ngột có chuyện xảy ra trong giữa cuộc chiến. Nhóm người Ent Treebread đã có một số người bị đẩy ngã và nằm xuống trước số lượng lũ Uruk-Hai đông đúc.
Người ta thường nói: “ Kiến cắn chết voi “ chỉ số lượng đông đúc và bé nhỏ như loài kiến đôi khi lại có khả năng đánh bại và giết chết một con voi khổng lồ.
Tình huống của người Ent gặp phải bây giờ cũng tương tự. Với số lượng tên Uruk-Hai khổng lồ và dày đặc như bầy kiến, vài người Ent trong họ đã không kịp thời đánh đuổi và bị chúng đẩy gục. Chưa kể đến, là do người Ent mạnh mẽ nhưng lại khá chậm và có thể nói là vụng về không phản ứng tốt.
“ Lui xuống,... “ Treebread ra lệnh cho mọi người. Ông lao tới và bật nhảy cứu đồng bọn của mình. Sau đó thì lôi kéo người bạn và cố gắng trèo lên dốc đồi, mượn thế địa hình mà chống đỡ các cuộc phản công.
“ Lửa đâu,... dùng tên lửa,... “ Chỉ huy cấp thấp đám quân Orc vội vàng ra lệnh. Thế là những tên cung thủ liền loay hoay để tìm ra vật dụng gì đó có khả năng mồi lửa. Dù gì, thời cổ đại như bây giờ không giống thời hiện đại, mỗi lần tạo lửa hay đánh lửa mất khá nhiều thời gian.
Nhưng chỉ cần có một cái ra đời, là hàng chục cái khác hình thành sẽ rất nhanh chóng.
Lúc này, Grimbold tuy đã cố gắng hết sức. Nhưng ông vẫn chưa thể xuyên qua được hàng phòng ngự đang dần trở nên dày đặc.
“ Lửa,... đây,... “ Cả đám cung thủ reo hò trong miệng. Chúng chuyền cho nhau và đốt cháy các ngọn đuốc. Sau đó, lấy ra loại mũi tên đã được bọc đầu cho dễ cháy. Chuẩn bị tiến sát để có phạm vi tấn công lên đồi.
“ Giết,... “ “ Bịch,... bịch,... “ “ Cái quái gì ? “
Từ đằng sau quân đội của chúng, tổng cộng là có tám cái bóng người cây đang chạy băng băng thần tốc tiến đến.
“ Làm thế nào ? “
“ Giết,... “ Thedes vui mừng chỉ thanh gươm vào nhóm kẻ thù gần đó. Khi này, anh đang đứng trên vai của Bugord và có một số người Rohan khác cũng như vậy. Và lý do, Thedes bây giờ mới hiện thân là sáng sớm hôm nay, cậu được nhận mệnh lệnh từ Eothur. Tới những đoạn có người Ent giả vờ thành cây vào hai đêm hôm trước ở bờ phía đông, và bảo họ hãy vượt sông. Rồi tấn công những tên chỉ huy, hoặc thống lĩnh của quân đội kẻ thù. Chúng thường xuyên núp xa đằng sau chiến trường.
Ba mươi tên bao gồm thống lĩnh, chỉ huy cấp cao và nhóm cận vệ. Với số lượng ít ỏi này, chỉ cần một vài đòn đấm chớp nhoáng hay dẫm đạp là bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy tên thống lĩnh đã bỏ chạy nhanh nhất đầu tiên, nhưng hắn không thể nào trốn thoát số mệnh, bị biến thành một đống thịt bẹp dí, hai con ngươi bắn ra khỏi đầu và lăn tròn dưới lớp cỏ. Xương cốt vỡ vụn,...
“ Xoay đầu,... bắn chúng,... “ Đám cung thủ gần đó vội vàng chạy ngược lại và dùng tên cháy bắn họ.
“ Phập,... phập,... “ Bugord dùng tay che chở cho Thedes. Và ông cũng nghe được cậu ta kêu lớn góp ý.
“ Chạy tới dòng sông, dập tắt lửa. “
“ Ừm,... “ Lúc này, những ngọn lửa đã bắt được các đám lá trên thân và bốc cháy. Tuy Bugord không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng chỉ cần để yên trong vài phút tiếp theo sự đau đớn sẽ tăng lên gấp mười lần.
Dùng ngôn ngữ Elves nói chuyện cho nhanh. Nhóm người Ent vội vàng lao đến dòng sông, họ ngập mình trong dòng nước lạnh phải cao đến tận cổ và múc nước tạt vào đầu. Đám lửa liền bị dập tắt và biến mất.
“ Bắn tiếp,... bắn chết chúng. “ Hai ba đợt tên lửa tung ra, tuy nhiên chúng vô dụng khi gặp được nước và những mũi tên chẳng thể xuyên được lớp da gồ ghề, sần sùi và cứng như khiên thép.
“ Quay đầu,...quay đầu,... “ Nhận ra tình hình không ổn, sĩ quan chúng không tấn công Bugord nữa mà hướng đến Treebread. Tuy nhiên, Grimbold đã triệt phá và liên thông “ con đường “.
“ Làm sao giờ,... “ Thống lĩnh và đám sĩ quan cấp cao đã chết. Giờ đây chúng bối rối không biết hành động tiếp theo sẽ là gì. Và do thiếu sự hợp tác, và thống nhất. Hàng chục tên sĩ quan chủ đạo mỗi nhóm đưa ra các điều lệnh mâu thuẫn và khiến cho quân đội chúng trở nên rối loạn một cách không thể tưởng tượng.
“ Qua trái ! “ “ Bỏ chạy ! “ “ Tiến lên ! “
Trong mười ngàn quân, thật ra không chỉ có bọn Uruk-Hai. Mà có thêm cả người Dunlend, đám người này nhận ra cán cân thất bại đang nghiêng về chúng. Kết quả, nhiều tên thủ lĩnh, cùng thân nhân giết chết chỉ huy Orc rồi trốn tránh và bỏ chạy thoát thân.
Người Rohan ngày càng tiến lên và xác kẻ thù ngày càng chất thành đống.
...
Vào thời điểm trước khi hai quân giao tranh, một nhóm người Ent đã lảng vảng và giấu mình ở quanh ven rừng Fangorn. Họ im lặng bí mật quan sát tình hình của Isengard, từ khi chúng mở cổng cho mười ngàn quân ra khỏi thành và bất động lẵng lặng đến tận bây giờ. Những vực sâu đã trở nên thật yên tĩnh không ồn ào và ầm ĩ như lúc trước, các chiếc thang ròng rọc, tiếng rèn sắt thép,... tất cả đều đã im bặt.
Lũ Orc canh gác trên các bức tường đã dần dần biến mất. Không còn hình bóng của chúng đứng thẳng người canh gác cẩn mật và nghiêm ngặt. Họ đoán, có thể chúng đang ngồi sau lớp tường để ngủ hoặc ăn uống, chơi bời gì đó. Dù sao với tâm lý của đám mọi rợ này thì bao giờ cũng chủ quan và coi thường, điều này người Ent cũng biết rõ.
“ Đi thôi. “ Một người khẽ cất tiếng. Bốn người Ent còn lại khom người thấp chút xíu và ngẩng lại bình thường, cứ như là họ đang gật đầu đồng ý. Nhưng do không có cổ nên mới thành ra vậy. Trông khá kỳ cục và quái lạ.
Cố gắng khống chế bước chân của mình, họ nhẹ nhàng hết sức để trốn sau các ngọn đồi. Một thời gian tính bằng giờ trôi đi, họ cuối cùng đã đến được mục tiêu của mình.
“ Thấy nó chứ,... “ Một người hỏi.
“ Chiếc đập,... thấy,... “
“ Phá hủy nó và tiêu diệt chúng thôi. “ Bốn người còn lại đồng ý.
“ Phá,... “ Họ bất ngờ gào thét và lao ra khỏi chỗ ẩn náu. Những bước chân trải dài và thần tốc, họ vượt ngang qua đám Goblins canh gác đang ngáp dài ngáp ngắn và từ từ biến thành đờ đẫn, ngây ngô. Không cần mất thời gian để giết chúng, họ mặc kệ và đâm đầu tới chiếc đập chết tiệt.
“ ĐM,... cái gì vậy ? “ Một tên ngơ ngác chửi thề. Và đáp lại hắn là một cú đấm đầy sức mạnh có thể phá tan cả thép lẫn đá.
“ Đùng,... “ Bức tường ngăn cản dòng nước lung lay như vừa có động đất xảy ra.
“ Bẻ gãy mấy cột,... “ Một người trong họ sáng suốt suy nghĩ ra cách.
“ Ngăn chúng lại,... “ Lúc này đám Orc mới kịp phản ứng, nhưng đã quá trễ. À,... mà cho dù chúng đã chuẩn bị trước đi chăng, thì thất bại 100% vẫn là điều không thể ngăn cản được như kịch bản số phận đã được viết trước.
Khác với kiến trúc hiện đại, những bức tường tạo thành chiếc đập ở đây rất thô sơ và yếu kém, các tảng đá không cứng rắn hoặc chụm thành một khối như bê tông. Mà từng viên, từng viên bự xếp chồng nhau, ở dưới là mấy cột gỗ chống đỡ đặt nghiêng gốc 50 độ.
Và “ đội biệt kích “ người Ent chỉ cần đẩy ngã một hai trong số đó. Ngay lập tức, bức tường không thể giữ vững nổi. Những dòng nước phun trào ra bên ngoài như một chiếc bình bị thủng lỗ. Vài giây kế tới, đập sụp đổ hoàn toàn và dòng nước trong hồ như vừa mới được giải thoát tù giam.
Chúng háo hức, vội vàng và hấp tấp chạy ra bên ngoài. Tạo thành một dòng lũ càn quét, hết toàn bộ bất kỳ thứ gì đang ngăn cản giữa đường và cuốn trôi theo. Vô số tên Orc bị đưa đẩy và chết chìm dưới làn sóng “ Vui nhộn “.
Các hố sâu vực thẳm bị nước tràn vào, và dần dần lấp kín toàn bộ. Tòa tháp Orthanc va chạm với cơn sóng và khiến mọi thứ bên trong lao đảo, rung động mãnh liệt.
Tên pháp sư Saruman mặt mày hoảng hốt và mất cân bằng. Lão ta chạy tới trước ban công và kinh hoàng khi nhìn thấy mọi thứ mình bỏ công sức xây dựng đều đã biến mất không còn dấu vết. Ngoài ra, trên mặt của lão bây giờ có hai vệt máu đang chảy xuống miệng, nó bắt nguồn từ lỗ mũi. Hình như lão ta vừa mới bị vấp ngã đâu đó và dập mặt.
“ Tiến lên,... ! “ Eothur vung AngaNim từ dưới lên trên, đánh bạt chiếc mũ giáp của tên Uruk-Hai trước mặt và xẻ chiếc cằm của nó ra thành hai.
Giơ thanh kiếm lên cao như một người anh hùng, ánh sáng tinh khiết, thánh thiện từ lưỡi gươm không ngừng tỏa mạnh và chói lòa. Nó đã gây ảnh hưởng đến lũ kẻ thù xung quanh và trở nên bị suy yếu từ thể chất đến tinh thần. Đằng sau, người Rohan chụp thời cơ trong chớp mắt, họ đâm đầu như dính sát sao vào chúng rồi giết chóc.
“ Gầm ! “
Pollay cũng không ở quá xa Eothur, ông đang chụp lấy chân của một tên kẻ thù rồi vung cơ thể hắn như một món vũ khí táo bạo mang tên chùy gai. Đập mạnh vào những tên ở đằng trước và hai bên, tạo ra một khoảng trống rõ ràng trong khi ông đứng ở trọng tâm. Hiển nhiên, người Rohan ở sau kiêng kỵ, sợ bị tổn thương nên cũng tránh xa ông ra.
Trong chiến tranh, cái chết và vết thương đau lòng nhất là do người bạn, phe mình tạo nên. Mặc dù đó chỉ là sơ ý.
Aragorn thì đứng gần Eothur hơn Pollay, anh cũng như hắn đều là kiếm sĩ tài giỏi. Và cầm trên tay là thanh gươm Anduril được rèn lại từ thanh Narsil huyền thoại, anh điềm tĩnh đánh bại tên nào dám bước tới.
Những vệt máu đen bẩn thỉu không ngừng bắn ra, mỗi khi Anduril giết chết một tên địch. Và mặc cho số lượng kẻ thù chết dưới vũ khí là rất nhiều. Nhưng lưỡi gươm vẫn ánh lên một lớp thép lấp lánh và đỏ rực dưới ánh mặt trời.
Không gì có thể ngăn cản được độ sắc bén của Anduril như đặc tính của tiền thân. Từ những bộ giáp nặng nề và cứng cáp cho đến những chiếc khiên thép đeo tay, tất cả đều phải đầu hàng thảm khốc với vết cắt, vết thủng,...
“ Hưu,... hưu,... “
Ngay trong một cuộc cận chiến chật hẹp thế này, Legolas vẫn có khả năng sử dụng tài nghệ bắn cung của mình. Những mũi tên được đẩy ra với một tốc độ nhanh như tia chớp, và chỉ trong nháy mắt kẻ thù gần đó đều phải tự động gục ngã. Nhưng, điều đặc biệt nhất của anh là không một đòn tấn công nào có thể ảnh hưởng hoặc làm thương đồng đội. Đó mới là điều cực kỳ ấn tượng trong lòng người Rohan chiến đấu bên cạnh.
Một số tên Uruk-Hai né tránh và lẩn trốn vào đám đông. Chúng cố ý mượn nhờ cơ thể người Rohan để che khuất, ẩn núp và từ từ tiến đến gần. Song, khi vừa thoát ra khỏi sự bao vây của người Rohan. Chúng giật mình và bất ngờ khi phát hiện tên người Elves đứng trước đang cầm hai cây song đao dài và hẹp.
Ba tên,... ba tên đứng trước mặt Legolas. Và ngay lập tức, anh cử động. Những đòn tiến công lẹ làng và đẹp mắt đầy kỹ thuật được sử dụng, anh cắt đứt cổ tay của một tên và đâm một thanh vào cổ họng. Rồi nhanh chóng rút ra và né tránh hai đòn của chúng.
Những bước chân tinh xảo và nhẹ nhàng lại xuất hiện, Legolas vượt qua một khoảng trống nhỏ giữa hai tên, song đao khẽ rung động sau đó như hai ánh bạc lóe lên và cùng lúc cắt đứt động mạch ngay cổ hai tên chậm chạp. Tiễn chúng về vườn.
“ 21 “ Legolas cười cợt và la to.
“ Hừ,... 20 “ Một tiếng vang to đáp trả lại. Cách Legolas tầm mười mét, vị người lùn đánh ngang cây rìu hai lưỡi vào chân tên Uruk-hai cao to, để hắn khuỵu xuống thì làm một nhát bổ đôi đầu như chặt một trái dừa tách làm hai và máu xì tung tóe.
Mỉm cười nhẹ, Legolas tiếp tục hành trình chiến đấu.
Cánh phải ở quân họ, Grimbold điều khiển các nhóm kỵ binh thành một mũi nhọn chọc thủng hàng tuyến phòng ngự của kẻ thù. Mục đích của ông rất đơn giản, nhắm đến việc mở đường tới người Ent. Như vậy cả hai tộc sẽ có khả năng phối hợp tốt hơn và kẻ thù sẽ mất khống chế quân đội mình lẫn chiến trường.
Và trong ba nhánh, đoàn kỵ binh Grimbold là người tiến vào sâu nhất trận địa đối phương so với tuyến giữa và bên trái.
Sau đó mới đến Eomer và Erkenbrand, hai người họ anh dũng và gan dạ cùng nhau dẫn đầu mọi người lính cố gắng phá tan đạo phòng thủ đối phương.
Ngồi trên lưng ngựa, Eomer lợi dụng chiều cao dùng ngọn giáo đâm chọt xuống bên dưới liên tục. Đâm mạnh, rút về,... hai động tác lập đi lập lại và cứ thế trên người bọn Uruk-Hai xuất hiện vài cái lỗ hổng chảy máu. Tuy không ra đòn hoa lệ hay hoành tráng như Eothur và Aragron, nhưng việc để mũi giáo không gãy cũng là một vấn đề khó khăn.
Và phải có kinh nghiệm lâu năm lẫn kỹ thuật tốt, thì mới có khả năng giống như Eomer dùng mũi giáo mà không bị bộ binh đánh gãy hay mắc kẹt trên thân chúng và để chúng nhân cơ hội phản công,...
Bên tay phải, Erkenbrand thì cầm cây rìu một lưỡi. Chiếc khiên tròn màu đỏ được ông đeo trên cánh tay khác và nó giúp ông đỡ gần hết 80% đòn tấn công của bộ binh bên dưới.
Cuối cùng, chậm nhất và đứng yên tại chỗ là nhóm quân ở giữa Eothur. Nhiệm vụ của họ chủ yếu là chống đỡ và giữ vững trước các đợt tấn công vũ bão của lũ kẻ thù rồi từ từ chiếm lấy thế cân bằng và phản đòn.
Nếu như có một chuyên gia quân sự đang nhìn tổng quát tình hình cuộc chiến thì ông có thể nhận ra được chiến lược của Eomer. Anh ta dùng kỵ binh tạo thành hai cái móc nhọn để đột kích và đánh sâu bên cánh. Chính giữa dùng bộ binh để hấp thu kẻ thù.
“ Rầm,... “ Đột ngột có chuyện xảy ra trong giữa cuộc chiến. Nhóm người Ent Treebread đã có một số người bị đẩy ngã và nằm xuống trước số lượng lũ Uruk-Hai đông đúc.
Người ta thường nói: “ Kiến cắn chết voi “ chỉ số lượng đông đúc và bé nhỏ như loài kiến đôi khi lại có khả năng đánh bại và giết chết một con voi khổng lồ.
Tình huống của người Ent gặp phải bây giờ cũng tương tự. Với số lượng tên Uruk-Hai khổng lồ và dày đặc như bầy kiến, vài người Ent trong họ đã không kịp thời đánh đuổi và bị chúng đẩy gục. Chưa kể đến, là do người Ent mạnh mẽ nhưng lại khá chậm và có thể nói là vụng về không phản ứng tốt.
“ Lui xuống,... “ Treebread ra lệnh cho mọi người. Ông lao tới và bật nhảy cứu đồng bọn của mình. Sau đó thì lôi kéo người bạn và cố gắng trèo lên dốc đồi, mượn thế địa hình mà chống đỡ các cuộc phản công.
“ Lửa đâu,... dùng tên lửa,... “ Chỉ huy cấp thấp đám quân Orc vội vàng ra lệnh. Thế là những tên cung thủ liền loay hoay để tìm ra vật dụng gì đó có khả năng mồi lửa. Dù gì, thời cổ đại như bây giờ không giống thời hiện đại, mỗi lần tạo lửa hay đánh lửa mất khá nhiều thời gian.
Nhưng chỉ cần có một cái ra đời, là hàng chục cái khác hình thành sẽ rất nhanh chóng.
Lúc này, Grimbold tuy đã cố gắng hết sức. Nhưng ông vẫn chưa thể xuyên qua được hàng phòng ngự đang dần trở nên dày đặc.
“ Lửa,... đây,... “ Cả đám cung thủ reo hò trong miệng. Chúng chuyền cho nhau và đốt cháy các ngọn đuốc. Sau đó, lấy ra loại mũi tên đã được bọc đầu cho dễ cháy. Chuẩn bị tiến sát để có phạm vi tấn công lên đồi.
“ Giết,... “ “ Bịch,... bịch,... “ “ Cái quái gì ? “
Từ đằng sau quân đội của chúng, tổng cộng là có tám cái bóng người cây đang chạy băng băng thần tốc tiến đến.
“ Làm thế nào ? “
“ Giết,... “ Thedes vui mừng chỉ thanh gươm vào nhóm kẻ thù gần đó. Khi này, anh đang đứng trên vai của Bugord và có một số người Rohan khác cũng như vậy. Và lý do, Thedes bây giờ mới hiện thân là sáng sớm hôm nay, cậu được nhận mệnh lệnh từ Eothur. Tới những đoạn có người Ent giả vờ thành cây vào hai đêm hôm trước ở bờ phía đông, và bảo họ hãy vượt sông. Rồi tấn công những tên chỉ huy, hoặc thống lĩnh của quân đội kẻ thù. Chúng thường xuyên núp xa đằng sau chiến trường.
Ba mươi tên bao gồm thống lĩnh, chỉ huy cấp cao và nhóm cận vệ. Với số lượng ít ỏi này, chỉ cần một vài đòn đấm chớp nhoáng hay dẫm đạp là bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy tên thống lĩnh đã bỏ chạy nhanh nhất đầu tiên, nhưng hắn không thể nào trốn thoát số mệnh, bị biến thành một đống thịt bẹp dí, hai con ngươi bắn ra khỏi đầu và lăn tròn dưới lớp cỏ. Xương cốt vỡ vụn,...
“ Xoay đầu,... bắn chúng,... “ Đám cung thủ gần đó vội vàng chạy ngược lại và dùng tên cháy bắn họ.
“ Phập,... phập,... “ Bugord dùng tay che chở cho Thedes. Và ông cũng nghe được cậu ta kêu lớn góp ý.
“ Chạy tới dòng sông, dập tắt lửa. “
“ Ừm,... “ Lúc này, những ngọn lửa đã bắt được các đám lá trên thân và bốc cháy. Tuy Bugord không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng chỉ cần để yên trong vài phút tiếp theo sự đau đớn sẽ tăng lên gấp mười lần.
Dùng ngôn ngữ Elves nói chuyện cho nhanh. Nhóm người Ent vội vàng lao đến dòng sông, họ ngập mình trong dòng nước lạnh phải cao đến tận cổ và múc nước tạt vào đầu. Đám lửa liền bị dập tắt và biến mất.
“ Bắn tiếp,... bắn chết chúng. “ Hai ba đợt tên lửa tung ra, tuy nhiên chúng vô dụng khi gặp được nước và những mũi tên chẳng thể xuyên được lớp da gồ ghề, sần sùi và cứng như khiên thép.
“ Quay đầu,...quay đầu,... “ Nhận ra tình hình không ổn, sĩ quan chúng không tấn công Bugord nữa mà hướng đến Treebread. Tuy nhiên, Grimbold đã triệt phá và liên thông “ con đường “.
“ Làm sao giờ,... “ Thống lĩnh và đám sĩ quan cấp cao đã chết. Giờ đây chúng bối rối không biết hành động tiếp theo sẽ là gì. Và do thiếu sự hợp tác, và thống nhất. Hàng chục tên sĩ quan chủ đạo mỗi nhóm đưa ra các điều lệnh mâu thuẫn và khiến cho quân đội chúng trở nên rối loạn một cách không thể tưởng tượng.
“ Qua trái ! “ “ Bỏ chạy ! “ “ Tiến lên ! “
Trong mười ngàn quân, thật ra không chỉ có bọn Uruk-Hai. Mà có thêm cả người Dunlend, đám người này nhận ra cán cân thất bại đang nghiêng về chúng. Kết quả, nhiều tên thủ lĩnh, cùng thân nhân giết chết chỉ huy Orc rồi trốn tránh và bỏ chạy thoát thân.
Người Rohan ngày càng tiến lên và xác kẻ thù ngày càng chất thành đống.
...
Vào thời điểm trước khi hai quân giao tranh, một nhóm người Ent đã lảng vảng và giấu mình ở quanh ven rừng Fangorn. Họ im lặng bí mật quan sát tình hình của Isengard, từ khi chúng mở cổng cho mười ngàn quân ra khỏi thành và bất động lẵng lặng đến tận bây giờ. Những vực sâu đã trở nên thật yên tĩnh không ồn ào và ầm ĩ như lúc trước, các chiếc thang ròng rọc, tiếng rèn sắt thép,... tất cả đều đã im bặt.
Lũ Orc canh gác trên các bức tường đã dần dần biến mất. Không còn hình bóng của chúng đứng thẳng người canh gác cẩn mật và nghiêm ngặt. Họ đoán, có thể chúng đang ngồi sau lớp tường để ngủ hoặc ăn uống, chơi bời gì đó. Dù sao với tâm lý của đám mọi rợ này thì bao giờ cũng chủ quan và coi thường, điều này người Ent cũng biết rõ.
“ Đi thôi. “ Một người khẽ cất tiếng. Bốn người Ent còn lại khom người thấp chút xíu và ngẩng lại bình thường, cứ như là họ đang gật đầu đồng ý. Nhưng do không có cổ nên mới thành ra vậy. Trông khá kỳ cục và quái lạ.
Cố gắng khống chế bước chân của mình, họ nhẹ nhàng hết sức để trốn sau các ngọn đồi. Một thời gian tính bằng giờ trôi đi, họ cuối cùng đã đến được mục tiêu của mình.
“ Thấy nó chứ,... “ Một người hỏi.
“ Chiếc đập,... thấy,... “
“ Phá hủy nó và tiêu diệt chúng thôi. “ Bốn người còn lại đồng ý.
“ Phá,... “ Họ bất ngờ gào thét và lao ra khỏi chỗ ẩn náu. Những bước chân trải dài và thần tốc, họ vượt ngang qua đám Goblins canh gác đang ngáp dài ngáp ngắn và từ từ biến thành đờ đẫn, ngây ngô. Không cần mất thời gian để giết chúng, họ mặc kệ và đâm đầu tới chiếc đập chết tiệt.
“ ĐM,... cái gì vậy ? “ Một tên ngơ ngác chửi thề. Và đáp lại hắn là một cú đấm đầy sức mạnh có thể phá tan cả thép lẫn đá.
“ Đùng,... “ Bức tường ngăn cản dòng nước lung lay như vừa có động đất xảy ra.
“ Bẻ gãy mấy cột,... “ Một người trong họ sáng suốt suy nghĩ ra cách.
“ Ngăn chúng lại,... “ Lúc này đám Orc mới kịp phản ứng, nhưng đã quá trễ. À,... mà cho dù chúng đã chuẩn bị trước đi chăng, thì thất bại 100% vẫn là điều không thể ngăn cản được như kịch bản số phận đã được viết trước.
Khác với kiến trúc hiện đại, những bức tường tạo thành chiếc đập ở đây rất thô sơ và yếu kém, các tảng đá không cứng rắn hoặc chụm thành một khối như bê tông. Mà từng viên, từng viên bự xếp chồng nhau, ở dưới là mấy cột gỗ chống đỡ đặt nghiêng gốc 50 độ.
Và “ đội biệt kích “ người Ent chỉ cần đẩy ngã một hai trong số đó. Ngay lập tức, bức tường không thể giữ vững nổi. Những dòng nước phun trào ra bên ngoài như một chiếc bình bị thủng lỗ. Vài giây kế tới, đập sụp đổ hoàn toàn và dòng nước trong hồ như vừa mới được giải thoát tù giam.
Chúng háo hức, vội vàng và hấp tấp chạy ra bên ngoài. Tạo thành một dòng lũ càn quét, hết toàn bộ bất kỳ thứ gì đang ngăn cản giữa đường và cuốn trôi theo. Vô số tên Orc bị đưa đẩy và chết chìm dưới làn sóng “ Vui nhộn “.
Các hố sâu vực thẳm bị nước tràn vào, và dần dần lấp kín toàn bộ. Tòa tháp Orthanc va chạm với cơn sóng và khiến mọi thứ bên trong lao đảo, rung động mãnh liệt.
Tên pháp sư Saruman mặt mày hoảng hốt và mất cân bằng. Lão ta chạy tới trước ban công và kinh hoàng khi nhìn thấy mọi thứ mình bỏ công sức xây dựng đều đã biến mất không còn dấu vết. Ngoài ra, trên mặt của lão bây giờ có hai vệt máu đang chảy xuống miệng, nó bắt nguồn từ lỗ mũi. Hình như lão ta vừa mới bị vấp ngã đâu đó và dập mặt.