Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Chương 37 : Bồ đề
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Mỗi người đang
sống đều có trách nhiệm, nhưng những điều này cũng chỉ là khói bụi rơi
trên vạt áo, vừa thổi đã tan. Đối với những bóng lưng đã không thể níu
giữ, thành tâm nói một tiếng trân trọng, chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Hãy làm một đám mây trôi ngẫu nhiên bồng bềnh trên bầu trời, đi lướt qua
tất cả vinh nhục của phàm trần, còn những bụi hồng hối hả đi đến đầu kia chỉ là khói lửa của người khác, chúng ta chẳng cần tốn công để ý. Dù là như thế, nhưng chúng ta vẫn sẽ lạc lối vì những vẻ đẹp hư ảo, sẽ rầu rĩ vì một câu chuyện không có kết cuộc. Mỗi một lần quay đầu, đều là vì có người và việc không thể cắt bỏ, mỗi một lần thương cảm, đều là vì hồng
trần còn có bận tâm khó dứt. Mỗi người đang sống đều có trách nhiệm,
nhưng những điều này cũng chỉ là khói bụi rơi trên vạt áo, vừa thổi đã
tan. Đối với những bóng lưng đã không thể níu giữ, thành tâm nói một
tiếng trân trọng, chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Khi những người
dân lương thiện vẫn đang chăn thả trên thảo nguyên, truyền xướng tình ca tuyệt diệu mà Phật sống viết, Lha-bzang Khan đã nôn nóng đem thánh chỉ
của Khang Hy đến nơi. Cung Potala thần thánh trang nghiêm tụ tập rất
nhiều sư sãi, còn có những người hành hương gió bụi dặm trường. Cái chết của Sangye Gyatso khiến họ đã có dự đoán nhạy cảm, biết vị Phật sống
tôn quý của họ sắp sửa phải đương đầu với một tai kiếp lớn. Họ quyết ý ở bên Ngài cùng chống chọi lại trận gió bão này, dùng nó để chứng minh
lòng kính yêu của họ đối với Phật sống và tín ngưỡng cháy mãi không tắt
trong lòng.
Chấp hiến kinh sư. Lha-bzang Khan ra vẻ trịnh trọng
truyền đạt ý chỉ của vua Khang Hy, nụ cười hơi nhếch trên khóe miệng và ý chế giễu nhiệt liệt trong lòng y, thoáng nhìn đã thấy rõ mồn một dưới
ánh dương. Y không nói dối, tất cả những điều này đều là sự thật, bên
trên có con dấu Khang Hy tự tay đóng. Lha-bzang Khan giảo quyệt khiến
cho vua Đại Thanh tin Đạt Lai thứ 6 không phải là Phật sống thật, dễ
dàng phá hủy giang sơn Đệ Ba Sangye Gyatso mười mấy năm khổ tâm vun vén. Hiện giờ y không cần tự mình ra tay, chỉ cần mượn chỉ thị của nhà vua
giết chết Tsangyang Gyatso. Giải về kinh thành, Tsangyang Gyatso sẽ chịu một số phận ra sao? Chẳng ai đoán biết được, nhưng bất cứ ai cũng hiểu
rõ, vua Đại Thanh uy nghiêm làm sao có thể tha thứ cho một vị Phật sống
giả, một lãng tử mê rượu háo sắc?
Vị Phật sống chí cao vô thượng
trong lòng họ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành một tên tù nhân, chuyến đi
này mây núi muôn dặm, lành dữ khó lường, còn có ngày trở lại hay sao?
Những người dân chất phác lương thiện ấy trước giờ đều tin tưởng tất cả
cung điện. Gió xuân se lạnh lướt qua vạt áo họ, lướt qua khuôn mặt đầm
đìa nước mắt của họ. “Nếu Đại sư này không phải là chuyển sinh của Đạt
Lai thứ 5, ma quỷ đập nát đầu ta.” Đây là lời họ nói, rất thành khẩn,
rất kiên định, vừa nói vừa khóc.
Những người dân hiền lành xưa
nay chưa từng trách móc việc làm rời kinh phản đạo của Phật sống. Hành
vi hoang đường mà trong mắt Lha-bzang Khan cho là không thể tha thứ, thì trong lòng chúng sinh lại là sự cố chấp của vị Phật sống dám vì tình
yêu bất chấp bản thân. Nhưng lòng dạ rộng rãi và trái tim từ bi của họ
không thể sửa đổi giới luật nghiêm ngặt Phật tổ quy định ra, không thể
vượt qua rào cản cấm đoán của thế tục. Họ bất lực tụ tập một chỗ, quỳ
bái trên mặt đất băng giá, đau lòng khôn xiết.
Nỗi lưu luyến và
lòng kính yêu của họ đối với Tsangyang Gyatso càng chọc giận Lha-bzang
Khan. Nhưng Tsangyang Gyatso không đợi quân đội của Lha-bzang Khan ra
tay, đã ra khỏi gác bên, bình tĩnh đối diện với Lha-bzang Khan. Mấy giây ngắn ngủi, đôi mắt trong sáng kia khiến Lha-bzang Khan cảm thấy kinh
hoảng vô cớ. Y thừa nhận một cách sâu sắc, chàng trai vô cùng tuấn tú
trước mắt chính là Đạt Lai thật sự. Biết rõ là sai lầm, y vẫn phải đã
sai thì sai luôn, chỉ cần trừ bỏ Ngài, cung Potala vàng son rực rỡ này
từ nay sẽ là vương quốc của y. Y sẽ thay thế Sangye Gyatso thống lĩnh
muôn dân Tây Tạng, dù họ có ủng hộ y hay không, y chỉ cần kết quả.
Nhìn dân chúng quỳ đầy trên mặt đất, Tsangyang Gyatso bình tĩnh cuối cùng
cũng không thể kìm nén được, để dòng lệ nhạt nhòa đôi mắt. Ngài thực sự
động lòng vì những chúng sinh tín ngưỡng Ngài một cách đơn thuần này.
Thói ngỗ ngược trong quá khứ đã là một tàn cục không thể thu dọn, bày
trên khám thờ Phật rộng lớn của cung Potala, tán loạn bừa bộn. Kết cuộc
ấy khiến Tsangyang Gyatso trong lòng hổ thẹn, thẹn với chúng sinh, thẹn
với Phật tổ, cũng thẹn với giai nhân. Vinh dự và ân sủng được hưởng
nhiều năm nay đã đến lúc phải trả lại, bao gồm buồn khổ bị cầm tù, cũng
đã đến lúc cần kết thúc.