Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Chương 54 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
[1] Gặp hay không gặp, Đào Bạch Liên dịch thơ.
Vào một mùa xuân mai nở, tôi viết một câu thế này trên chữ ký cá tính của
mình: Biết bao phồn hoa thành mộng cũ, nhân gian hiện lại Bạch Lạc Mai.
Bạn nói có cảm giác tái xuất giang hồ, tôi điềm đạm mỉm cười. Khi viết
xong cuốn thi truyện này về Tsangyang Gyatso thì đã vào mùa đông lạnh
lẽo, mùa đông này, Giang Nam nhiều tuyết. Khi tôi gác bút, khấn một tâm
nguyện cuối cùng: nguyện non sông tươi đẹp, thời thịnh yên vui. Sau đó
cứ luôn trầm mặc, mãi đến sau Tết, ngắm bên suối cỏ xanh mơn mởn, trong
vườn hoa mai nở rộ, mới bừng tỉnh cảm thấy phải kịp thời tranh thủ lấy
mùa xuân.
Khoảng thời gian này, tôi biết đến “Phi thành vật nhiễu II[2]”, biết trong phim có một bé gái tên Xuyên Xuyên đã đọc một bài
thơ - “Kiến dữ bất kiến”. Chính bài thơ này đã cảm động muôn ngàn người, biết bao người lệ rơi đầm đìa vì nó. Trước đó, nhiều người đều cho rằng “Kiến dữ bất kiến” là do Tsangyang Gyatso viết, và mải mê truyền xướng. Mãi đến sau này mới biết là bài thơ “Ban trát cổ lỗ bạch mã đích trầm
mặc” do một nhà thơ nữ hiện đại tên Trát-tây-lạp-mẫu Đa-đa[3] viết. Mà
linh cảm của bài thơ này đến từ một câu nói vô cùng nổi tiếng của đại sư Liên Hoa Sinh: “Ta chưa từng rời bỏ những người tín ngưỡng ta, hay thậm chí người không tin ta, tuy họ không nhìn thấy ta, các con của ta, sẽ
mãi mãi, mãi mãi được lòng từ bi của ta bảo vệ.”
[2] Phi thành
vật nhiễu II: phim điện ảnh của Trung Quốc, đạo diễn Phùng Tiểu Cương,
biên kịch Vương Sóc, các diễn viên Cát Ưu, Thư Kỳ, Tôn Hồng Lôi, Diêu
Thần, An Dĩ Hiên...
[3] Trát-tây-lạp-mẫu Đa-đa (sinh năm 1978): tên thật Đàm Tiếu Tỉnh, nữ Phật tử người Quảng Đông, hiện tu hành ở Bodhgaya, Ấn Độ.
Còn khi tôi xem được một câu thế này của Trát-tây-lạp-mẫu Đa-đa viết, cũng
cảm động sâu sắc. “Cho dù như thế, Đa-đa bằng lòng đem vinh dự quy về
Tsangyang Gyatso.” Trương Ái Linh[4] từng nói, bởi vì hiểu được, cho nên từ bi. Thứ chúng ta cứ luôn theo đuổi, chẳng phải chính là giữa người
và người thêm một phần hiểu nhau, thêm một phần trân trọng, thêm một
phần thương xót hay sao? Tin rằng Tsangyang Gyatso cũng sẽ không muốn
đòi phần vinh dự này, với tài hoa của Ngài, khí độ của Ngài, tiêu sái
của Ngài, há lại để ý cách nhìn của người đời ba trăm năm sau đối với
Ngài hay sao?
[4] Trương Ái Linh (1920-1995): nhà văn nữ của
Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm "Sắc, Giới" và
"Chuyện tình giai nhân".
Tsangyang Gyatso từng có được sự tôn
vinh cao nhất, được trăm ngàn tín đồ thành kính lễ bái, được nhiều cô
gái xinh đẹp trong thành Lhasa kính yêu sâu sắc, đã viết vô số bài thơ
tình đau khổ triền miên. Dù có bài thơ “Kiến dữ bất kiến” này hay không, Ngài vẫn là vị tình tăng tuyệt mỹ nhất trong lòng người đời, trên miền
đất thần bí gọi là Tây Tạng ấy, trồng đầy hoa tình. Chỉ cần người đi
trái tim ban sơ tinh khiết đẹp đẽ. Bất kể gặp gỡ hay không, chúng ta đều là những người từng được Ngài cứu rỗi. Đã yêu thích “Kiến dữ bất kiến”
như thế, thì lấy bài thơ này làm kết cuộc, giống như khởi đầu của đoạn
tình sâu ấy năm xưa.
Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy
Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất
Nàng yêu, hay không yêu ta
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt
Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết
Hãy ngả vào lòng ta
Hoặc là
Dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
Âm thầm thương tưởng.
Bạch Lạc Mai
Tháng 2 năm 2011 tại sơn trang Lạc Mai