Giả Cán Bộ

Chương 477 : Gặp Nhật Tỉnh Hạ Mộc

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


"Không cần phải đuổi tận giết tuyệt...”



Dương Tử Hiên ngồi ở trong xe, chậm rãi nói: "Có đôi khi, phương pháp xử lý tốt hơn so với đuổi tận giết tuyệt, là chậm rãi tra tấn bọn hắn."



Dân tộc Nhật Bản có đặc tính cao ngạo, tuy khó có thể phục tùng, nhưng bọn hắn vẫn người, là người sẽ cần cân nhắc đến vấn đề ăn cơm của mình.



Công nghiệp Nhật Bản vốn có áp lực cạnh tranh rất lớn, tăng thêm thập niên 90, là “mười năm mất đi” của Nhật Bản, kinh tế suy yếu nghiêm trọng, tỷ lệ người có nghề nghiệp không hề lạc quan.



Chỉ cần nắm giữ ảnh chụp của hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc ở trong tay, coi như là cầm vấn đề bát cơm của bọn hắn, không sợ bọn hắn không khuất phục.



"Hai người kia có tác dụng rất lớn, căn cứ vào danh sách, những nhân viên công tác ngoại giao thuộc bộ ngoại vụ Nhật Bản này, trên trình độ nhất định, vẫn còn đang phục vụ cho cơ quan tình báo Nhật Bản..."



Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười sáng lạng, nói: "Đây một tin tức không tệ đối với chúng ta!”



Hai người trở lại khách sạn thành phố Tây Hồ, ngủ một giấc, sau khi thức giấc, Dương Tử Hiên liền lấy ra số điện thoại của Nhật Tỉnh Hạ Mộc do Aso cung cấp.



Dương Tử Hiên muốn biết một chút về hoàng phi Nhật Bản tương lai này, trong lòng cảm thấy, tuy nàng làm nhiều điều sai trái với Trung Quốc, nhưng vẫn là cô gái đáng thương.



Gia đình Nhật Tỉnh Hạ Mộc cũng có lực ảnh hưởng rất lớn tại hệ thống ngoại giao Nhật Bản, cha nàng là một cán bộ ngoại giao cao cấp trong bộ ngoại vụ.



Ở trong trình độ nhất định, ông ta có thể định ra phương hướng sách lược ngoại giao của Nhật Bản, bên trong đám người tối hôm qua, nhân vật mấu chốt chắc hẳn là Nhật Tỉnh Hạ Mộc.



Thời điểm Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, vẫn đang chui ở trong chăn, một mái tóc xanh đang trải dài trên bờ vai, gần đây nàng đang rất phiền não, không biết nên làm sao để ứng đối tên hoàng tử kia.



Gần đây, thời điểm mỗi lần nàng trở lại Nhật Bản, hoàng tử đều hẹn nàng đi bơi lội, đi đánh cầu, đi đánh cờ.....



Dù nàng ngu xuẩn cũng biết, cái gia tộc hoàng thất một mực bao phủ trong chiếc khăn che mặt thần bí kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.



Trong các tin tức nàng biết, phàm là người bị cái gia tộc hoàng thất kia nhìn chằm chằm vào, bị chọn trúng là hoàng phi kế tiếp, mặc kệ bản thân có muốn hay không, đều không có biện pháp cự tuyệt.



Tuy hoàng quyền tại Nhật Bản sớm đã xuống dốc, thực quyền đã bị quốc hội chiếm, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hoàng quyền có được rất nhiều dân chúng tín ngưỡng tại Nhật Bản.



Thậm chí hoàng thất còn được trở thành biểu tượng tinh thần của Nhật Bản, bạn bè bên cạnh nàng, tại thời điểm biết được nàng có hoàng tử theo đuổi, đều vô cùng hâm mộ, hâm mộ nàng có thể bước vào cổng và sân gia đình thiên tử, trở thành tín ngưỡng để toàn bộ dân chúng Nhật Bản ký thác tinh thần.




"Nói như vậy, các vị đầu tư vào tỉnh chúng tôi, giống như là đang làm người lương thiện vậy!”



Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Dùng sắt thép Thủy Khi làm thí dụ, đầu tư vào tỉnh chúng tôi, không phải là vì lợi ích tiền tài, chẳng lẽ thương nhân các vị đầu tư, sẽ cung cấp miễn phí kỹ thuật cho chúng tôi hả?”



“Chẳng phải muốn lợi dụng chi phí sức lao động rẻ tiền của chúng tôi, còn có cả công nhân quen thuộc kỹ thuật phía Thép Tím! Không phải thèm thuồng thị trường sắt thép rộng lớn trong nước chúng tôi sao?"



Giọng nói Dương Tử Hiên lạnh như băng: "Nói đến kỹ thuật, tôi liền cảm thấy căm tức, xí nghiệp Nhật Bản các vị đến đầu tư, có mấy xí nghiệp chính thức chuyển giao kỹ thuật đối với đất nước chúng tôi đây? Cơ bản đều là phong tỏa kỹ thuật..."



"Nếu như không muốn đầu tư, có thể lăn đi!” Dương Tử Hiên hơi híp hai con mắt lại, hai tay xiên ở trước ngực, nói: "Các người cướp đoạt thị trường trong nước chúng tôi chưa tính, còn chà đạp pháp luật quốc gia chúng tôi... Cho rằng đầu tư rồi, có thể áp đảo pháp luật hả, đúng không?"



"Muốn dựa vào thị trường rộng lớn trong quốc gia của tôi, để kinh tế quốc nội các vị thoát khỏi cảnh suy yếu, không có cửa đâu cưng..."



Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhíu mày, trong lòng đầy hương vị khó chịu, nàng cũng tiếp xúc qua không ít quan viên cán bộ quốc gia này, đại bộ phận đều là hạng người ánh mắt thiển cận.



Nếu như thương nhân đầu tư Nhật Bản đầu tư bất kỳ một cái địa phương nào ở Trung Quốc, đều rất được hoan nghênh, mặc kệ trong nội tâm những quan viên này có muốn hay không, những ngoại thương đều được quan địa phương tôn sùng là khách quý, so với cha mẹ còn phục vụ tốt hơn.



Có rất ít quan viên tầm mắt khoáng đạt, ý nghĩ tỉnh táo như Dương Tử Hiên.



"Nếu như cô không thèm để ý, tôi sẽ đem sự thật các cô đút lót cán bộ trong tỉnh, thông báo cho hệ thống quốc an, cô có thể tiếp tục kiên trì thái độ và ý kiến của mình...” Dương Tử Hiên cười một tiếng lạnh như băng.



Nhật Tỉnh Hạ Mộc cắn môi, ánh mắt cũng băng lạnh xuống, nói: "Cậu đang uy hiếp, hèn hạ..."



Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Giống nhau, giống nhau mà thôi, cô không thấy thảm cảnh một nhà bị các cậu ngoại thương Nhật Bản làm tổn thương thế nào đâu!”



“Nếu như không phải trong tỉnh còn có một vài quan viên có lương tri ủng hộ, chỉ sợ một nhà người bị hại, chẳng những không được bồi thường, còn gặp phải tai ương lao ngục...bản thân chuyện này đã là giao dịch không bình đẳng…."



Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhíu lông mày lại, người đàn ông trước mắt này đã nắm chặt điểm mấu chốt uy hiếp các nàng.



Trước kia, pháp bảo để các nàng uy hiếp tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù chính là rút đầu tư khỏi La Phù tỉnh, hơn nữa còn chủ động dùng truyền thông ở trong nước nói xấu hoàn cảnh đầu tư và hình tượng Trung Quốc.



Nhưng hiện tại, cái pháp bảo uy hiếp đấy, lại không thể dùng được trước người đàn ông này.