Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 43 : Lễ vật và thành tâm

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Con gái bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”



“Cháu gái ngoan, sinh nhật vui vẻ!”



“Sư tỷ, sinh nhật vui vẻ!”



“Cám ơn!” Nhìn những gương mặt hoặc không chút giả dối, hoặc mang ý

lấy lòng, hoặc thẳng thắn bình thản, hoặc tươi cười cẩn thận, Tiểu Ngư

cũng không nhịn cười, dung nhan thanh lệ nhất thời như hoa xuân bừng nở, mê hoặc động lòng người.



Thì ra hôm nay là sinh nhật của nàng. Những ngày này cứ mãi bôn ba,

nàng quên mất đã có lần Phạm Đại từng nói sinh nhật của nàng sắp đến.

Ngày đó Phạm Đại hình như nói trước kia hằng năm đến ngày sinh nhật hai

chị em, hai huynh đệ sinh đôi đều nghĩ cách dẫn hai đứa đi ăn một bữa

thật ngon, hoặc đi đâu đó chơi, không ngờ lại phải rời đi nhanh như vậy, càng không ngờ sinh nhật thứ nhất ở kiếp này của nàng cư nhiên lại trải qua trong lúc đang chạy nạn.



Bất quá, hôm nay cũng là ngày đầu tiên không giống như chạy nạn.



“Tỷ tỷ, mau ngồi xuống, cha nói, hôm nay tỷ tỷ là tiểu thọ tinh, phải ngồi ở vị trí thứ nhất.” Phạm Bạch Thái vui vẻ đẩy nàng lên ghế đầu,

sau đó kéo La Đản cười hì hì ngồi hai bên trái phải cạnh nàng.



“Tiểu Ngư, bây giờ, thúc thúc sẽ tặng cháu lễ vật mà tuyệt đối cháu

không thể tưởng tượng ra đâu.” Không đợi Tiểu Ngư đặt câu hỏi, Phạm Đại

tự mình đắc ý nở nụ cười đầu tiên.



“Nhị thúc còn chuẩn bị quà cho cháu?” Tiểu Ngư có chút kinh ngạc.



“Tất nhiên rồi, thúc thúc chẳng những chuẩn bị quà cho cháu, hơn nữa

quà này còn là đặc biệt được làm theo kích cỡ thích hợp nhất với thân

thể của cháu.” Phạm Đại vừa cười vừa lật tay, một thanh kiếm bẵng gỗ dài tầm hai thước không có vỏ xuất hiện trước mắt, thân kiếm được chuốt mài bóng loáng, vân gỗ như hoa văn rõ nét chạy dài dọc theo thân kiếm, gần

chuôi kiếm hình cánh bướm còn có khắc một con cá trông rất sống động

đang vung đầu vẫy đuôi.



“Thanh kiếm gỗ đẹp quá, cám ơn Nhị thúc!”



Cư nhiên cho nàng một thanh kiếm đồ chơi? Tiểu Ngư nhịn không được

cười nhận lấy, nắm trong tay vung hai cái, phát hiện thanh kiếm gỗ này

không nhẹ như nàng tưởng, ngược lại khá là vừa tay.


“Ta nói lão Đại này, sao huynh lại chọn đóa hoa xấu như thế cho Tiểu

Ngư hả, cho dù huynh muốn mua trang sức cho Tiểu Ngư, cũng phải chọn thứ đẹp một chút chứ!” Phạm Đại tròng mắt đảo vòng, cố ý trách cứ.



“Con gái bảo bối, cha sai rồi, con nói cho cha, con thích cái gì, cha làm cho con, được không?” Phạm Thông xấu hổ nói, tay rụt lại, đang định cất đóa hoa lụa kia đi.



“Cài giúp con đi.” Tiểu Ngư giọng thản nhiên nói.



“Gì cơ?” Phạm Thông ngơ ngác.



“Hoa lụa này không phải dùng để cài lên đầu sao?” Tiểu Ngư trợn mắt

một cái, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười, lễ vật này của cha tuy rằng khó coi, nhưng hôm nay hết thảy đều là hắn cố ý đi trước đến sắp xếp,

phần tâm này, đã là lớn hơn hết thảy.



“Huynh bị choáng à, Tiểu Ngư nói thích đóa hoa này, giờ muốn cài nó.” Phạm Đại đẩy Phạm Thông.



Phạm Thông nhất thời nhếch miệng cười ngốc nghếch, vội cầm đóa hoa

lụa lên, nhưng nhìn mái tóc dài của Tiểu Ngư vẫn đang xõa xuống còn chưa được buộc cao lên lại thấy lúng túng, đóa hoa này nên cài ở đâu đây?



“Cha ngốc quá đi, cài ở vành tai tỷ tỷ đó!” Phạm Bạch Thái không chút khách khí cười trêu chọc, Phạm Thông bừng tỉnh, vội cẩn thận cài lên

cho Tiểu Ngư, sau đó nhìn nàng cười ngốc nghếch.



“Con gái bảo bối, con không trách lễ vật của cha quá nhỏ sao?”



“Những thứ chúng ta mặc trên người, không phải đều là quà hôm nay của cha sao?” Tiểu Ngư chịu không nổi lại trợn mắt cái nữa, “Còn đứng ngẩn

ra đó làm gì, cha không ngồi xuống, cả nhà ăn cơm thế nào đây?”



“A, đúng đúng, ăn cơm ăn cơm.” Phạm Thông thô lỗ vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, lại vội vàng đứng dậy, chạy đến đầu cầu thang gọi: “Tiểu nhị, làm đồ ăn nóng mang lên!”



“A a, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, tỷ tỷ, đây, ăn điểm tâm, Đản ca ca,

huynh cũng ăn…” Thấy băng lạnh giữa tỷ tỷ và cha cuối cùng rốt cuộc cũng bắt đầu tan rã, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Bạch Thái nhất thời cười

như nắng xuân sáng lạn, đẩy vẻ hiểu biết ra sức chia điểm tâm cho mọi

người, trong lúc nhất thời, mỗi người trong lòng đều là ấm áp, bao gồm

cả La Đản trên mặt vẫn còn sót lại màu ửng hồng nhàn nhạt.



Như vậy mới thật sự giống một gia đình, đúng không?