Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 44 : Mong chờ

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Con gái bảo bối, bây giờ đã ăn cơm xong, con không muốn chơi gì

sao?” Khi ba đứa trẻ đều lộ vẻ tươi cười thỏa mãn trên mặt, Phạm Thông

cười hớn hở hỏi.



“Không cần vội, đầu tiên cha nói về chuyện tiền đó ở đâu ra đã.” Tiểu Ngư vuốt vuốt bụng nhỏ đã rất nhiều ngày mới được ăn no, lười biếng

nói.



“Được được.” Phạm Thông vội vàng gật đầu, sau đó ho khan một tiếng, đem chuyện đêm qua gặp được đều kể hết ra.



Thì ra, hắn đã sớm biết nơi này có một trấn nhỏ, vậy nên mấy hôm

trước đã quyết định phải ở đây để Tiểu Ngư qua một sinh nhật thật vui

vẻ, cho nên nửa đêm ra ngoài đi săn, nếu bắt được thứ tốt thì vào trấn

đổi lấy ít tiền cho cả nhà ăn một bữa ngon, thuận tiện cũng để mọi người được nghỉ chân một chút. Sau khi vào rừng, Phạm Thông vừa tìm săn mấy

loại thú bình thường, vừa để ý đến dấu vết trên mặt đất, nhìn xem có con mồi nào đáng giá một chút, không ngờ lại đụng phải mấy tay thợ săn cũng nửa đêm đi săn.



Hỏi ra mới biết, thì ra bọn họ vào núi chỉ để săn một con báo gấm, từ năm ngoái khi nó xuất hiện, gia súc quanh vùng thường xuyên gặp nạn, có khi chủ nhà còn thấy rõ con báo săn cắp lợn hay dê chạy đi, có điều vì

quá sợ hãi loại mãnh thú như vậy, không ai có cách nào, đành để mặc nó.

Chỉ trong vòng mấy tháng, hương dân quanh vùng dù cho ở xa đến đâu hay

tìm bao nhiêu cách đề phòng vẫn bị mất gia súc, đường cùng, mọi người

đành phải ra một số tiền lớn thuê một phường săn nổi tiếng nhất mời bọn

họ vào núi săn báo.



Nhưng con báo gấm này vô cùng khôn ngoan, đám thợ săn đã liên tục tìm kiếm năm ngày trời, có lúc vừa mới tìm ra dấu vết của nó, còn chưa kịp

đặt bẫy thì nó đã chạy thoát, đêm nay là đêm đi săn cuối cùng, nếu còn

không thành công thì chỉ đành trở về nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại vào

núi tìm kiếm tiếp.



Phạm Thông nghe xong, lập tức hiệp tâm tràn ra, đương nhiên, đây chỉ

là câu bình luận trong lòng Tiểu Ngư, tóm lại lúc ấy Phạm Thông lập tức

tỏ vẻ hắn có thể trợ giúp mọi người, phường săn thấy trên tay hắn chỉ có một bộ cung nỏ bình thường và một cây gậy gỗ, mới đầu còn tỏ ý không

tin, nhưng dù sao cũng là đêm cuối cùng, thêm người cũng coi như thêm

chút sức, liền đồng ý.



Chuyện sau đó cũng không có gì lắt léo, Phạm Thông dựa vào giác quan

linh mẫn và sự quan sát cẩn thận, rất nhanh liền tìm ra dấu vết con báo

gấm kia, tiện thể dùng cây gậy gỗ trong tay đánh ngất nó, để cho phường

săn dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước khênh về.



“Cha thật lợi hại!” Phạm Thông dù đem chuyện kể lại rất đơn giản,

nhưng trí tưởng tượng của trẻ nhỏ đúng là vô cùng phong phú, Phạm Bạch

Thái vỗ tay trước nhất, tràn ngập sùng bái nói, La Đản cũng hưng phấn

đến nỗi hai mắt sáng lên, hiển nhiên là đang cảm thấy vô cùng vui mừng
nhẹ nhàng sảng khoái, đồng thời còn không quên vỗ mông ngựa một cái.



“Hì hì…” Phạm Bạch Thái cũng yên tâm, vui vẻ cười, với nó mà nói,

không có gì khiến lòng người yên tâm hơn là chuyện tỷ tỷ có thể không

tức giận.



“Cha cũng đừng có vội nói hiểu hay không, ta chỉ tha thứ cho cha một

lần này mà thôi, nếu lần sau mà còn gặp chuyện tốt đưa lên tận cửa như

vậy mà cha lại đẩy đi, có thể ta sẽ trở mặt đấy.”Tiểu Ngư muốn tiếp tục

làm mặt nghiêm nữa, lại nhịn không được chính mình cũng mỉm cười.



“Nhất định nhất định, sau này cha nhất định kiếm tiền nuôi cả nhà.”

Phạm Thông lập tức bật dậy ưỡn thẳng người, giống như quân nhân mà thốt

ra lời thề son sắt, lại nghiêm túc cứng ngắc giống như bị đại tướng quân đi tuần tra, khiến cả nhà bật cười ầm ĩ một hồi.



“Miệng nói thì có tác dụng gì, hành động thực tế mới là thật.” Tiểu

Ngư bĩu môi, tháo túi tiền đeo bên hông xuống ném cho hắn, “Nếu giờ

chúng ta đã có tiền, cha đi nhìn xem có thể kiếm được cái xe lừa nào

không đi!”



Hiện giờ còn chưa rời khỏi khu vực cai quản của Y Dương trấn, để an

toàn, vẫn là đừng rề rà lâu ở chỗ này, mấy ngày chạy nạn màn trời chiếu

đất vừa qua nàng đã chịu đủ, hy vọng có thể nhanh nhanh đến được Nhữ

Châu yên ổn lại.



Ngẩng đầu, nhìn ra nắng trời rực rỡ ngoài cửa sổ, một nụ cười rất nhẹ hiện lên trên gương mặt thanh tú tuyệt trần của Tiểu Ngư, có mười lăm

lượng bạc này, tuy rằng không mua nổi căn nhà, nhưng nếu là thuê một

tiểu viện nho nhỏ có lẽ không thành vấn đề.



Lúc này, nàng hy vọng mình có thể thật sự có được một ngôi nhà, một

ngôi nhà yên ổn bình an, sau đó hai huynh đệ sinh đôi kiếm tiền, Tùng

Tùng và La Đản đi học, mà nàng, cũng có thể chính thức bắt đầu sự nghiệp học tập của mình: tiến thêm một bước tìm hiểu rõ hơn về thời đại này,

và học võ.



Dù sao, nếu Phạm Đại đã nói thân thể nàng là trời sinh để luyện võ,

mà nàng cũng xác thực là trong lúc chạy đã thể nghiệm ra sự tuyệt vời

của khinh công, như vậy, phần thiên phú này dù sao cũng không nên để

lãng phí, đúng không?



Tương lai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!