Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 34 : Tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, lại giật cho ngươi một cái?

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Dịch giả: Đường Huyền Trang



Bởi vì sáng sớm nay bọn Tống Thanh Phong có khóa nên tạm thời không đến.



Mặc dù hôm nay Phương Khải mở không sớm, nhưng người đứng trước cửa tiệm vẫn ít hơn mọi ngày một chút.



Chẳng qua...



Khi mấy người Lương Thạch, Hắc Đại, Ngô Sơn nhìn thấy Phương Khải đi cùng Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên từ bên ngoài đi về, mấy người đứng hình luôn tại chỗ.



- Như kia là như nào?



- Không phải chứ?



- Chủ quán, ngươi cô phụ kỳ vọng của chúng ta.



- Chủ quán... Ngươi...



Mấy người nhìn nhau, lắp bắp chỉ vào hai người.



Sáng sớm Phương Khải cùng Nạp Lan Minh Tuyết từ bên ngoài trở về, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút mở tưởng viển vông.



- Mau mau cút đi! Các ngươi bị ảo sao, ta đi ra ngoài ăn sáng chút thôi mà kinh ngạc cái gì.



Phương Khải lườm bọn hắn một cái.



- Một đám già đầu đều mỗi sáng chờ lên máy, học sinh tiểu học à!



- Hóa ra là chủ quán đi ăn sáng?



Hắc Đại cười hắc hắc, thở dài một hơi.



- Chủ quán, học sinh tiểu học là cái gì?



Lương Thạch sờ lên đầu, thấy không hiểu.



- Đấy là một đoàn thể khổng lồ vô cùng đáng sợ, ví dụ như chuyên lừa gạt, ăn hiếp trẻ em, khỏe như kỳ nhông, nhanh như sói vân vân.



Tất cả mọi người đều ngây ra.



- Đáng sợ hơn cả Zombie sao?



Lam Yên hồn nhiên hỏi một câu.



- Từ một góc độ nào đó mà nói, đáng sợ hơn với zombie.



Phương Khải nói đầy ẩn ý.



- Còn có cái đáng sợ như thế?



Ngay khi nàng đang lo lắng học sinh tiểu học mà Phương Khai nói đến đáng sợ như thế nào, thì nàng chợt phát hiện:



- A!? Làm sao lại không còn chỗ?!



Đương nhiên là không có chỗ! Lấy Lương Thạch làm trung tâm, đoàn thể võ giả cũng dần dần gia nhập, đồng thời cũng tạo lên một đoàn thể người chơi không thể khinh thường.



Không phải sao, sáng sớm đã đến hơn mười người!



Phương Khải đi sang cửa hàng bên canh, cầm chìa khóa Lam Yên đưa cho để mở cửa.



Cửa hàng bên cạnh vốn là một tiệm rèn, lớn hơn không ít so với quán Phương Khải.




- Tốt nhất là đánh thật mạnh cho hắn biết thế nào là lễ độ, sau đó lại để tiểu thư ra mặt...



Lam Yên thầm nghĩ trong lòng.



Tiêu Ngọc Luật cười nói:



- Hôm nay Hứa sư huynh mang theo Tị Lôi Châu, chuyên khắc chế lôi pháp của tên tu sĩ sau lưng ngươi! Ta thật muốn xem ngươi càn rỡ như thế nào?



Hắn khua tay về năm, sáu tên tu sĩ sau lưng:



- Đánh cho ta!



- Kiểm tra thấy có kể đến gây chuyện, khởi động lôi phạt.



Mấy tên tu sĩ sau lưng Tiếu Ngọc Luật vừa nổi lên linh quang, ngay sau đó thấy mấy đạo bạch quang hiện lên!



Grac...!



Trong nháy mắt, toàn thân mấy tên tu sĩ đều cháy đen, sau đó bị ném ra ngoai!



- Tiểu sư đệ! Đến bên cạnh ta, ta có tị lôi...



Ầm ầm!



Còn chưa nói xong, liền nhìn thấy mấy người khoa chân múa tay nhảy ra ngoài!



Lương Thạch:



-... Đây chính là thực lực Võ Tông?



Tống Thanh Phong:



-... Vừa rồi ta mới nói tới cái gì?



Lam Yên:



-....



- Mẹ nó thiểu năng.



Phương Khải thấp giọng mắng một câu, nhìn về đám tu sĩ đang vây quanh ngoài cửa.



- Cút nhanh lên!



Nhất thời đám tu sĩ ngoài quán lập tức giải tán!



- Không sao, không sao!



Phương Khải khoát tay một cái.



- Chuyện nhỏ thôi.



- Nạp Lan tiểu thư....



Khóe miệng Lam Yên khẽ co quắp, thấp giọng nói:



- Hứa Phúc Uy bị đuổi ra ngoài.



- Ừm, biết.