Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 229 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Nam sinh đang đứng yên, rắn chắc mà cao gầy, diện mạo… Lại tuấn mị đến nỗi không giống người phàm.



Ngũ quan thâm thúy, hình dáng góc cạnh rõ ràng, cực kỳ xuất sắc.



Nhưng càng chấn động lòng người hơn chính là hắn “Diễm”, lại tà mỹ mà yêu dã. Nhưng tuyệt đối không giống như nữ tử âm nhu.



Ngay cả đồng phục Thánh Nặc hai màu đen trắng kia, khi mặc trên người hắn lại sinh ra một cảm giác anh luân quý khí mà kỳ dị…



Quỷ khí!?



A?



Chỉ trong chớp mắt, trong đầu phần lớn mọi người đều đột nhiên hiện lên ý nghĩ quái dị này.



Lúc này, bọn họ thậm chí còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc chấn động vì vẻ bề ngoài của đối phương thì đã rơi vào một loại run sợ khác.



Nhưng mà lần này, lại không phải kinh diễm, mà là… Sợ hãi.



Lúc trước, bất luận là thấy nam sinh này đi ngang qua người khác, hay chỉ mới đột nhiên nhìn thấy...



Đều chỉ là kinh ngạc thoáng qua.



Nhưng hiện giờ, sau khi bị “Sắc đẹp” chính diện đánh sâu vào, qua vài giây sau, khi nhìn kỹ lại nam sinh kia, mọi người lại cảm nhận được ——



Là một loại khí chất quỷ mị.



Lạnh, áp lực, hơn nữa còn… Âm trầm.



Cho dù đối phương chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, không có động tác nào khác, lại làm tim đập nhanh không thôi.



Đặc biệt là, cặp mắt u ám kia.



Như đầm lầy lạnh lẽo thâm thúy, vô cùng đẹp.



Nhưng khi ánh mắt của nam sinh kia lướt qua đám học sinh, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.



Thậm chí còn có người đột nhiên lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa chạy trối chết!



“Phanh ——”



Giây tiếp theo, một tiếng vang lớn truyền đến, đúng lúc đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.



Mọi người vội trốn tránh đưa tầm mắt nhìn qua, không ai dám nhìn chằm chằm học sinh mới nữa.



Lúc này mới phát hiện ——



Động tĩnh mới vừa rồi, là Hiên Viên Vũ gây ra?



Mọi người đều có chút kinh dị nghĩ.



Chẳng lẽ… Vũ thiếu bất mãn với lời cự tuyệt của học sinh mới?



Bị tiếng động gián đoạn, bọn họ xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, áp chế nỗi sợ hãi mới vừa dâng lên kia.



Trước mắt bao người, Hiên Viên Vũ âm thầm cắn răng, mồ hôi lạnh chảy đầy người.



Trên thực tế.



Hắn ta căn bản… Cũng bị người ta dọa sợ!



Loại sợ hãi này, thậm chí so với những người khác lại càng thêm sâu sắc.




Thẩm đại hoa hậu tới?



Tức khắc, tinh thần của mọi người đều chấn động, nhìn ra cửa.



Quả nhiên đã thấy thiếu nữ lạnh lùng mỹ lệ kia đang chậm rãi đến gần.



Giờ khắc này, phần lớn học sinh lớp A đều âm thầm tán thưởng.



Mới một khoảng thời gian không thấy, vị học muội năm hai này lại càng thêm xuất sắc.



Quả thực là khuôn mẫu của một nữ thần!



Nhưng mà cô ấy đến nơi này làm gì, chẳng lẽ muốn tới tìm… Hiên Viên Vũ!?



Khi suy đoán này hiện lên, mọi người đều hưng phấn một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy có trò hay sắp trình diễn.



Hiên Viên Vũ cũng tự nhận định như thế.



“Cô tới tìm tôi?” Hắn ta hừ lạnh cười nói: “Có chuyện gì…”



Còn chưa dứt lời, Đồng An Khả lại la lên: “Thẩm Vân Khuynh!”



Cô ta nhướng mày, trên mặt hiện lên sự ghen ghét, không vui nói: “Cậu không có việc gì lại tới tìm Vũ làm chi!?”



“Đừng quên là hai người đã chia tay rồi!”



Hiên Viên Vũ nghe vậy, trong lòng có chút đắc ý.



Theo hắn ta thấy, Thẩm Vân Khuynh còn có thể muốn làm gì, còn không phải là muốn quay lại với mình sao?



Chậc.



Khóe miệng Hiên Viên Vũ hơi cong lên, ngắm dung nhan tuyệt mỹ của nữ sinh ngoài cửa.



Hừ.



Nếu có thể ngủ với cô ta, mình cũng có thể giữ cô ta lại chơi đùa…



Trong lúc nhất thời, đôi tình lữ này đều đang tự bổ não mình, vẻ mặt ý vị sâu xa.



Cạnh cửa.



Vân Khuynh mới vừa bước vào cửa đã cảm thấy sa mạc lời.



Nàng không chút để ý nhìn hai người kia, nói với Đồng An Khả đang khí thế hùng hồn.



“Ai nói tôi tới tìm anh ta?”



!?



Mọi người đều sửng sốt.



Giây lát, Đồng An Khả lại giận dữ nói:



“Không phải tìm anh ấy thì cậu tìm ai?”



Vân Khuynh cười khẽ, di chuyển tầm mắt.



Không ngoài dự đoán đối diện với một đôi mắt u trầm.