Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 87 : Diệt Vong Thời Mạt Thế 6
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Buổi tối, màn đêm bao phủ tất cả. Những ánh sao sáng ngời chiếu xuống. Trong phòng của cô, tiểu Bát Đản đang ngủ trên sô pha ngon lành. Khóe mi vẫn còn đọng lại hơi nước, tiểu Huyết đưa đuôi choàng qua ôm lấy nó. Cái đầu nhỏ tựa vào bụng tiểu Bát Đản, tiểu Bát Đản thức giấc nhìn thấy liền dùng chân đạp tiểu Huyết ra
" Cút! Ai cho ngươi đụng vào gia gia "
Tiểu Huyết tức giận nhưng vẫn nén xuống, nói
" Là con trai mà giận dỗi còn hơn đàn bà "
" Kệ ta! Cút đi, cấm chạm vào ta "
Tiểu Bát Đản đứng dậy muốn đi qua giường của cô, nhưng bị cái đuôi tiểu Huyết quấn lại vật trở về. Tiểu Huyết quấn chặt lấy thân hình đầy lông mềm mịn của tiểu Bát Đản, cái đầu nhỏ tựa vào người nó
" Cho ta ôm "
" Không! Ai cho ngươi ôm, đi mà ôm tiểu Hắc. Ta muốn ngủ với ký chủ "
Tiểu Bát Đản vùng vẫy muốn thoát ra nhưng tiểu Huyết càng siết chặt hơn, cái lưỡi lè ra.
" Yên đi! Ngươi muốn chủ nhân tỉnh giấc à? "
Tiểu Bát Đản nghe vậy liền nằm yên, tiểu Huyết thỏa mãn nằm trên người nó. Tiểu Bát Đản đưa tay nhỏ đánh vào đầu tiểu Huyết, chán ghét nói
" Cút ra! Ngươi là con trai mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp. Ta là để hồ ly mĩ nhân ôm, không cho rắn thúi xấu xí như ngươi ôm "
Tiểu Huyết bị đau liền tức giận, quấn lấy tiểu Bát Đản nói
" Ngủ đi! Sau này đợi ngươi kiếm được con hồ ly cái đi rồi tính "
" Có con rắn thúi như ngươi trên người thì sao có mĩ hồ nào dám lại gần ta "
Tiểu Bát Đản tức giận nói, tiểu Huyết tựa đầu nhỏ vào người tiểu Bát Đản
" Vậy thì để ta ôm ngươi được rồi "
" Ngươi cút xuống "
..........
" Hai ngươi có để cho chủ nhân ngủ không vậy? "
Tiểu Hắc nhìn đến nói, đôi mắt xám tro ánh lên tức giận. Tiểu Bát Đản đành nằm im cho tiểu Huyết quấn lấy. Cả hai chìm vào giấc ngủ...
*******
Còn về phía cô, cô đang chìm vào giấc ngủ sâu. Mọi thứ xung quanh toàn là màu đen, từ không trung xuất hiện ánh sáng đầy mạnh mẽ. Hào quang bao phủ, quả cầu đó lơ lửng giữa không trung. Lại thêm một quả cầu nữa xuất hiện, quả cầu có màu đen. Cũng có tà khí cường đại tỏa ra, cả hai cùng phát ra ánh sáng đối lập
Cô đứng đó kinh ngạc, từ hai quả cầu vang lên tiếng nói như có như không
" HÃY TÌM THẤY CHÚNG TA... "
Lập tức quả cầu màu đen xuyên qua người cô như muốn đi vào trong, cô ngã xuống. Bên tai vang lên tiếng kêu
" Chủ nhân... chủ nhân "
Cô choàng tỉnh, ngồi dậy nhìn tiểu Hắc đang lo lắng. Cô nhìn vào khoảng không vô định, đứng lên rót một ly nước bước đến cửa sổ. Tiểu Hắc bay đến thả cái áo khoác lên người cô. Lo lắng
" Chủ nhân sao vậy? Ta thấy người hình như gặp ác mộng "
" Xin lỗi "
Tiếng rên rỉ phát ra từ điện thoại cô, cô lập tức nhặt lại tắt đi. Sau đó lướt qua hắn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau. Nụ cười vươn lên, tiểu Hắc bên cạnh nói
" Hắn đã nhận ra tiếng rên rỉ và lời nói kia là của nữ9 "
" Ha "
Cô nhếch môi cười lạnh, trở về lại sảnh điện. Cô nhìn thấy Diệp Cơ và Âu Nghi đang bị Di Anh kiếm chuyện. Cô bước tới phía Tử Ân, đưa điện thoại cho hắn
" Giữ dùm "
Tử Ân nhìn đến màn hình vẫn đang sáng, trong đó là hình ảnh của Đình Lan mà cô chụp được. Tử Ân nheo mài tắt đi, nhìn cô đang bước đến phía Di Anh
" Chuyện gì vậy? "
Di Anh thấy cô liền lùi lại một bước, Âu Nghi mỉm cười nói
" Không có gì! Chỉ là đang được sư tỷ chỉ giáo mà thôi "
Diệp Cơ lo lắng nói
" Âu Nghi! Thôi đừng nói nữa "
Di Anh nhìn đến tức giận, nhếch môi khinh bỉ Diệp Cơ
" Không cần giả vờ ngoan ngoãn. Tao biết mày yêu thích Phong Dương thiếu "
Diệp Cơ kinh hãi
" Cậu nói gì vậy? "
" Nói gì? Mày phải biết chứ, mày yêu thích Phong Dương thiếu. Nên ghen ghét chị mình, phải không? "
" Không có... tớ không có... "
Diệp Cơ nước mắt lưng tròng lắc đầu, Di Anh khinh bỉ nói
" Không có? Vậy mày có dám nói là mày không hề có tư tưởng với Phong thiếu hay không? "
"... Tớ... "
Diệp Cơ nước mắt chảy dài, không nói nên lời. Âu Nghi nhìn thấy liền tức giận
" Thôi đi! Cậu không có quyền phán xét người khác "
Cô bước lên nhếch môi nhìn Di Anh, xoay qua lau nước mắt cho Diệp Cơ nói
" Diệp Cơ cho dù có thích Phong Dương thiếu thì sao? Bất quả còn tốt đẹp hơn chị của cô ấy. Bên ngoài thì tỏa ra xinh đẹp hiền dịu, sau lưng lại giở trò dơ bẩn kinh tởm. Cả rác cũng không bằng, tôi thấy Diệp Cơ thích Phong Dương thiếu chính là một ánh hào quang đang chiếu rọi sự dơ bẩn đang bám lấy hắn nha~ "
Di Anh đỏ mắt tức giận trước lời nói của cô
" Mày nói cái gì? "
" Có chuyện gì thế? "