Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1028 : Úy nhiên hồi phong (6)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Buổi chiều có một buổi giao lưu, Hàn Giang Tuyết cần lên bục nói.



Sở Hồi tỏ vẻ nhàm chán gục đầu lên trên bàn, nghiêng đầu liền thấy Minh Thù ngồi ở trước một hàng.



Sở Hồi ỷ vào chuyện mình đẹp trai, đổi vị trí cùng một số người ngồi vào phía sau Minh Thù. 



Móng vuốt tà ác của hắn mới vừa đưa ra, cô gái trước mặt đột nhiên đứng dậy, khom người rời đi.



Tay thiếu niên đông cứng lại ngay ở giữa khoảng không, một lát mới lộ vẻ tức giận thu về lại.



-



Buổi giao lưu kết thúc, hoạt động lần này kết thúc thành công.



Hàn Giang Tuyết xuất hiện, làm cho các tác giả kích động vô cùng, dù sao cũng là vì muốn đi gặp vị này là chính.



Minh Thù cùng Trương Mộc trả phòng mình lại, đi đến quán rượu bên ngoài. 



Sở Hàn đi bộ vội vã đến: "Mọi người có nhìn thấy Sở Hồi không?"



Trương Mộc lắc đầu, Minh Thù cũng lắc đầu.



Sở Hàn gật đầu, đi tìm phía bên ngoài quán rượu. 



"Sở Hồi đó..." Trương Mộc dường như đang tìm từ hình dung, nhưng mà nửa ngày cũng chỉ nói được một câu: "Không đi làm minh tinh thực sự là đáng tiếc."



Minh Thù nhớ đến ánh mắt xảo quyệt của thiếu niên lúc giao nhau, cười không ra tiếng.



"Đi thôi." 



"Úy Lam cô chờ một chút đi." Trương Mộc kéo hành lý đuổi kịp cô: "Tôi nói này, cuộc hội đàm cô cũng không nghe, cô rốt cuộc là tới làm gì?"



"Ăn."



"Ngoại trừ cái này?" 



"Ừm..." Minh Thù hơi ngừng lại, nghiêm túc nói: "Kéo thù hận."



"Cô có thể nghiêm túc một chút không? Sao lần gặp gỡ này, cô cứ như biến thành người khác vậy."



"Đã nói tôi trọng sinh, cậu không tin, tôi có thể có biện pháp nào nữa sao." 



Cô gái ghé mắt tự nhiên cười nói, nhà cửa xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại có nụ cười xinh đẹp của cô gái.



Trương Mộc đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.



Trọng sinh? 



Hắn lắc đầu, chuyện này làm sao có thể, cũng không phải tiểu thuyết.



-




Ý chính là cho Lưu Quang Vũ tìm người viết bài đó bảo xóa đi, đừng như vậy…



"Úy Nhiên..." Lâm Dư Tâm nhìn giao diện tiểu thuyết, cô tiện tay nhấp một cái: "Chính cô tự tìm đến, đừng trách tôi nhé." 



Lâm Dư Tâm lại dạo một vòng trong nhóm kể khổ.



Phía dưới tác phẩm Minh Thù, nhanh chóng tăng lên các dòng phê phán.



Độc giả nhao nhao chạy tới đâm chọc cô. 



Độc giả số 1: Đại Đại, cô không sao chứ? Chúng tôi tin tưởng cô, cô tuyệt đối không phải là loại người như vậy, những người này rảnh rỗi đi gây sự.



Độc giả số 2: Đại Đại cô đừng để tâm những người này.



Độc giả số 3: Đại Đại tôi vĩnh viễn ủng hộ cô. 



Minh Thù nói câu an ủi hai người bọn họ, sau đó tìm biên tập tắt đi khu bình luận.



Chanh: Sao cô ồn ào với Lâm Dư Tâm kia như thế?



Biên tập cũng rất nghi hoặc. 



W: Nhìn không vừa mắt đương nhiên oán hận, nếu không... giữ lại mừng năm mới sao?



Chanh:...



Chanh: Ảnh hưởng không tốt lắm, không có chuyện gì lớn thì thôi đi vậy. 



W: Gần đây không phải muốn bán bản quyền sao, tôi đây cũng là tính kinh doanh mà, không phải là miễn phí.



Chanh:...



Kinh doanh như cô vậy cũng không thèm. 



Minh Thù tắt đi chỗ bình luận truyện, tất cả mọi người cho rằng Minh Thù đuối lý, nhao nhao trợ giúp Lâm Dư Tâm.



Cũng có người chụp hình cho Minh Thù xem Lâm Dư Tâm diễn xuất trong nhóm, vô cùng làm điệu làm bộ, bảo mọi người đừng nói chuyện này nữa.



Bộ dạng đó dường như như đang cố gắng giúp Minh Thù chứng minh trong sạch. 



Cô dốc sức sắm vai một người bị bắt nạt đáng thương.



Trương Mộc: Tôi nói này, cô và Lâm Dư Tâm kia rốt cuộc có thù gì? Sao tôi nhìn càng ngày càng không đúng, Lâm Dư Tâm này cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi thấy cô ta ở diễn đàn của Phúc Thần.



Diễn đàn của Phúc Thần là một diễn đàn của Đại Thần, tác giả bên trong không chỉ là một trang mạng bình thường, đó là cả giới đại thần. 



Lâm Dư Tâm không biết là được người nào kéo vào, Trương Mộc càng xem càng phản cảm.



Ban đầu chỉ vì bạn tốt, hiện tại thì hoàn toàn thấy Lâm Dư Tâm đang tự diễn xuất.