Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 256 : Kiến Tập Tự Dưỡng (16)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Andy để Nguyên Tịch ngồi cạnh Tư Lạc, Nguyên Tịch phồng miệng nhưng vì đánh không lại Andy nên chỉ có thể tức giận đổi chỗ.



Andy hưng phấn ngồi bên cạnh Minh Thù: "Thực ra tôi không thích Louis, có phát nổ thì cho tôi đi chung với."



"Andy!"



"Tư Lạc, lần trước Louis cũng không nể mặt cậu, vậy cậu sợ hắn làm gì, không phải chúng ta đánh không lại hắn."



"Tôi sợ hắn sao?"



Tư Lạc liền không vui: "Chỉ là tôi không muốn chuốc lấy phiền phức."



Andy tiếp tục nói: "Này Tư Lạc, cậu cũng đừng quên lần trước không phải cậu gây sự trước."



Tư Lạc im lặng một lúc đưa đồ uống cho Nguyên Tịch, có vẻ đã đồng ý với lời nói của Andy.



Andy nháy mắt ra hiệu với Minh Thù, giống như đang nói rằng hãy xem đi, tôi nói giúp cô nên khi cô hãy dẫn tôi theo kích nổ hắn!



Minh Thù: "..."



Nam chính ngươi chưa xem kịch bản sao? Ngươi là nam chính! Còn có nữ chính, sao cô không ngăn cản đi, bọn họ muốn nổ người khác kìa!



Nguyên Tịch mờ mịt.



Vân Sách nhấc tay: "Tôi cũng muốn giúp bạn Vi Hề một tay."



Minh Thù mỉm cười, các người hãy lên sao Hỏa đi!



Tỉnh tỉnh!



Người duy nhất khá bình thường là Hạ Phù, anh ta đang ăn không quan tâm điều gì, dường như không nghe bọn họ nói gì.



Trong lòng Hạ Phù là như vậy...



Mẹ nó, sao các ngươi không lên trời đi!



Nổ nhà làm gì, nổ luôn cả vũ trụ đi!



Cô gái này thật là bệnh mà!



Chờ đã, vì sao anh ta phải đi?



Không được, không thể cùng bọn họ nổ nhà người ta, tôi còn nhiệm vụ bêu xấu Louis!



Hạ Phù ăn rất nhanh, sau đó thu dọn bỏ đi.



Minh Thù nhìn hắn rời nhà ăn, sau đó thì quay lại nhìn, nhìn Andy bên cạnh hưng phấn không thôi.



Cô không thích Tư Lạc, bởi vì anh ta chiếm lấy thức ăn nhỏ ngon miệng nhà cô, cho nên Minh Thù quyết định dẫn bọn họ đi cùng nhau.



Minh Thù quyết định nếu có gặp chuyện không may, liền lôi nam chính ra làm bia đỡ đạn, sau đó thức ăn nhỏ ngon miệng sẽ là của cô.



Ý này thật hay.
"Mễ Lạp tiểu thư, chủ nhân đang chờ."



Người hầu phía sau Mễ Lạp nhắc nhở.



Mễ Lạp liền hừ một tiếng, nhấc chân xuống lầu dưới.



Ngay lúc đi ngang qua Minh Thù, Minh Thù đột nhiên cầm lấy cánh tay Mễ Lạp.



Đôi mắt đẹp của Mễ Lạp trừng qua: "Vi Hề, mày muốn làm gì?"



Minh Thù mỉm cười: "Đưa cô xuống dưới! Không cần cám ơn."



Nói xong cô liền hất mạnh tay Mễ Lạp xuống.



Mễ Lạp hụt chân, cả người lăn lông lốc xuống cầu thang, có lẽ là không phản ứng kịp, ngay cả năng lực Huyết tộc cũng trở tay không kịp.



Đám người hầu: "..."



Mễ Lạp ngã trên mặt thảm, tức giận ngẩng đầu, rống với người hầu:



"Bắt nó lại cho tôi!"



"Tức giận là được rồi."



Thấy dáng vẻ cười khanh khách với Minh Thù, Mễ Lạp càng giận dữ.



Bốn gã người hầu nhìn nhau đồng thời ra tay với Minh Thù.



Minh Thù tách khỏi bọn họ, ngáp khiêu khích: "Không bắt được thì chủ nhân các ngươi cắt xén khẩu phần lương thực sao?"



"Bắt nó cho tôi!"



Mễ Lạp tức giận đỏ mặt, biểu cảm trên mặt đặc biệt dữ tợn.



Minh Thù nhảy vài bước lên bậc thang, đứng trong hành lang.



Bốn gã người hầu đồng loạt xông tới, ngay lúc bốn người tới gần Minh Thù thì bọn họ đồng lòng quỳ xuống, không phải là bọn họ tự nguyện, là bản năng thân thể.



Bản năng thân thể thần phục huyết tộc trước mắt.



"Bất kính với tôi, sẽ thua thiệt thôi."



Minh Thù xoay người rời đi, còn vẫy vẫy tay: "Lần sau chúng ta chơi tiếp."



Minh Thù không có hứng thú với phản ứng của đám người phía sau.



Bất kể làm gì cũng sẽ tiêu hao thức ăn.



Hiện tại, cô không chỉ đói còn cảm giác mệt rã rời.



Nếu như Mễ Lạp xông lên, cô cũng chỉ có thể chết một lần.