Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 382 : Toàn Chức Gian Thương (29)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


"Cô về chỉ tôi chơi game có được không?” Giọng nói của người thiếu niên dịu dàng lọt vào bên tai Minh Thù dường như mang theo vài phần nũng nịu, êm tai.



"Không được."



"Vì sao?" Thiếu niên tủi thân.



"Cậu quá ngốc."



"Tôi có thể trở nên rất lợi hại đấy." Giọng điệu của người thiếu niên kiên định.



“Cô chỉ tôi chơi có được hay không, sau này tôi cũng có thể bảo vệ cho cô!"



Nếu không phải thiết kế nhân vật là một kẻ yếu đuối, cậu đã có thể bước lên đỉnh cao, nhận chức đại thần rồi.



Bị thiết kế nhân vật làm trễ nãi con đường làm đại thần võng du.



Hắn cố ý ghé sát vào Minh Thù, cánh môi dường như muốn áp vào trên mặt cô, giây kế tiếp quả nhiên đặt vào trên mặt cô.



“Tôi trả thù lao cho cô."



Minh Thù liếc mắt, vẻ mặt có vài phần kỳ lạ: “Thù lao cái gì chứ?"



Người thiếu niên bỗng nhiên giống như bị giật điện thu lại tay đang ôm Minh Thù, hai tay nắm về phía sau ngồi lùi một chút, âm thanh nhỏ nhẹ: “Tôi... tôi rất thích cô, tôi muốn... tôi muốn ở bên cạnh cô."



"Đáng tiếc tôi không thích cậu." Bổn cô nương chỉ là muốn bị thù oán, hãy hận tôi chút đi.



Tỏ tình thất bại, trong lòng Thư Lâm rất bình tĩnh... người thiếu niên đáng yêu giống như lão tử tỏ tình với cô mà cô lại từ chối sao.



Làm tổn thương người thiếu niên đáng yêu như vậy, lương tâm sẽ không đau khổ sao?



"Cô nhìn lại xem, có thể sẽ thích thì sao." Thư Lâm ngẩng mặt lên, khóe mắt vẫn ửng đỏ, trong khóe mắt vẫn còn vương vấn nước mắt, như vậy thật khiến người ta có một cảm giác...



Minh Thù dời ánh mắt đi, mỉm cười chuyển miếng bít-tết trước mặt qua hắn, giọng nói lại không hề có chút khách khí: "Dù có nhìn mấy trăm lần, tôi cũng không thích cậu, từ bỏ đi."



"Ôi." Thư Lâm cúi đầu xuống, một lúc lâu sau cậu cầm lấy con dao cắt thịt bò trên bàn, thấp giọng nói:



"Tôi sẽ cố gắng, nỗ lực để khiến cô thích tôi."



Không thích lão tử, lão tử sẽ bóp chết cô!



Người không thích tôi còn sống làm cái gì chứ, đi chết được rồi.



[Cửu thiếu, bình tĩnh chút đi.]



Thư Lâm hít thở sâu một hơi, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, chuyện quan trọng phải nói ba lần.



Minh Thù không lên tiếng.




Cô buông lỏng tay cầm tăm bông đang đè xuống chỗ sưng của hắn, Thư Lâm tức đến mức nổi trận lôi đình, rõ ràng là cô đang cố ý.



Lúc thuốc được bôi vào miệng vết thương, Thư Lâm kêu đau lên một tiếng, dường như cô thực sự đang làm chuyện gì không thể miêu tả đối với cậu vậy.



"Cậu la hét ồn ào nữa thì tự bôi thuốc cho mình đi." Minh Thù thực sự nghe không nổi nữa nên uy hiếp Thư Lâm.



Thư Lâm liền không kêu gào nữa, cậu cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn cô.



Minh Thù dừng một chút: "Thôi cậu cứ kêu lên đi."



Bôi xong thuốc, ngón tay Minh Thù sờ tới sờ lui chỗ gần vết thương của hắn.



"... Cô." Thư Lâm thở gấp một hơi, cảm giác cơ thể hơi kỳ lạ, cậu rất sợ một nơi nào đó không thể khống chế được.



"Cô... sờ tôi làm cái gì vậy?"



"Xem cậu có bị gãy xương không." Tiêu Cảnh Hàn tung một nắm đấm kia hẳn là đã dùng hết sức, tổn thương đến xương cốt thì phiền phức.



Phải đi đánh Tiêu Cảnh Hàn một trận!



"Không... không có, cô đừng sờ soạng nữa." Hơi thở Thư Lâm càng gấp gáp hơn rất nhiều.



Ánh mắt Minh Thù dời xuống, đột nhiên cười lên: "Lần đầu tiên à?"



"Không, không phải." Thư Lâm cúi nhìn cằm, dùng gối ôm che chỗ đó của mình đi.



Minh Thù kéo áo cậu lại chỉnh tề xong, mỉm cười nói: "Vậy là lần thứ mấy?"



"Cô..." Có biết xấu hổ hay không vậy.



Thư Lâm quay đầu đi, chịu đựng cảm giác kỳ lạ đó của cơ thể.



"Nhà vệ sinh ở bên đó, đừng làm dơ." Minh Thù tốt bụng chỉ vị trí phòng vệ sinh.



Thư Lâm hừ lạnh, ai muốn đi vệ sinh chứ.



MMP bị cô sờ một chút thôi mà sao lại bắt đầu phản ứng rồi.



"Nhu cầu sinh lý là phản ứng tự nhiên của nhân loại, cậu sợ cái gì chứ."



"Cô im đi!" Thư Lâm muốn cầm gối đập cô nhưng ngẫm lại không đúng, lại vội vàng thu gối trở về, thở phì phò trừng mắt với cô.



Đây là kiểu thiết kế nhân vật gàn dở gì chứ!



Còn biết đùa hơn cả tổng tài bá đạo!