Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 412 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (18)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Tô Đồng gọi điện thoại cho Tô Nhu, Tô Nhu không nghe máy. Cô lại gọi cho mẹ. Một lúc lâu sau mẹ cô mới nghe máy, nghe giọng bà có vẻ mệt mỏi: "Bảo bối, con dậy rồi à?"



"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Chị đâu rồi?"



"Mẹ với chị sẽ về ngay, con ở nhà làm ít đồ ăn nhé."



"Mẹ..."



Tô Đồng ngắt điện thoại, lòng tràn đầy nghi hoặc.



Vừa rồi cô lại nhìn thấy con quỷ kia bay tới bên ngoài phòng khách, nó bất ngờ xuyên qua lớp thủy tinh, dữ tợn lao về phía cô.



"A!"



Tô Đồng hét lên và chạy về phòng.



Minh Thù chẳng qua chỉ giơ tay lên, con quỷ đang đuổi theo kia hóa thành tro bụi, Tiểu Hồng hết hồn, cùng Tô Đồng run lẩy bẩy.



Đại nhân thật đáng sợ.



Tiểu quỷ thật đáng sợ.



Một người một quỷ liếc nhìn nhau, tiếp tục run lẩy bẩy.



-



Mẹ Tô và Tô Nhu cùng nhau trở về, sắc mặt mẹ Tô cực kỳ không tốt, mặt Tô Nhu tái nhợt, nhìn yếu ớt khiến người khác phải thương tiếc.



"Mẹ, chị..."



Ánh mắt Tô Nhu bất ngờ nhìn qua, ánh mắt con quỷ thoáng như ánh sáng sớm, oán độc, sâu thẳm như rắn độc.



Bước chân Tô Đồng dừng lại trước cửa phòng, tim đập thình thịch.



Tô Nhu rũ mắt xuống cực nhanh, trở lại dáng vẻ yếu ớt như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.



"Nhìn thấy chưa." Minh Thù dựa vào cạnh cô nói.



Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt rồi chuyển sang trắng, cô không tin chị mình muốn hại mình, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Tô Nhu cũng không thể nào là vì cô hoa mắt được!



"Mẹ..." Tô Nhu gọi một tiếng rất nhỏ.



Mẹ Tô khuôn mặt nghiêm túc: "Tô Nhu, mẹ hy vọng về sau con không đưa em gái ra ngoài nữa, lần này em gái con quay về sớm, nếu không… Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."



Nói đến đó, mẹ Tô dường như không nhịn được nữa, phất tay một cái.



Tô Nhu cắn môi, từ từ bước về phòng.



Cô ta không hiểu tại sao con quỷ kia phải giúp Tô Đồng. Nếu như không có con quỷ kia, cô ta sao lại có thể biến thành bộ dang này chứ. Cô ta muốn tìm một cơ hội giết chết con quỷ kia.



Tô Nhu không biết con quỷ kia có ở nhà hay không, nên không dám biểu lộ nhiều lắm.
Minh Thù cười: "Ngươi ta còn không chê, sao có thể ghét bỏ nó?"



Linh Yển: "..."



Cô ta nói vậy là có ý gì?



Nói hắn bẩn?



Mẹ nó chứ, trên người hắn từ trên xuống dưới đều bẩn chỗ nào chứ.



Không tin sờ thử xem!



Phì!



Gặp cô lúc nào cũng tức giận.



Không thể khống chế nổi cảm xúc.



Bình tĩnh, thiên tài không thể tức giận.



"Vật này có chủ nhân, ngươi muốn xử trí như thế nào?" Linh Yển bình tĩnh, dính vào đồ thần kinh này đúng là tự rước họa vào thân còn trách ai?



"Tặng ngươi, không cần khách khí." Nụ cười Minh Thù nhu hòa đưa đứa bé trong lòng vào tay Linh Yển.



Linh Yển thấy ghê định hất ra.



Nhưng nghĩ nếu để nó chạy mất còn phiền toái hơn, chỉ có thể bắt lấy, mẹ nó chứ, vì sao lão tử phải giúp cô!



"Ngươi đi đâu vậy?"



“Đêm hôm khuya khoắt, ta còn có thể đi đâu, đương nhiên đi về." Giải quyết được thứ kia, Minh Thù mang theo đồ ăn vặt bay về phía nhà Tô Đồng.



Linh Yển đi theo cô: "Tại sao ngươi lại ở nhà đó?"



"Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi." Đương nhiên là bởi vì Tô Đồng biết làm đồ ăn ngon rồi! Trẫm sẽ nói cho ngươi biết sao? Đồ ngu!



Minh Thù bay rất nhanh, chớp mắt liền bỏ rơi Linh Yển.



Linh Yển mang theo con tiểu quỷ kia, cảm xúc thay đổi liên tục, âm khí quanh thân cũng cực kỳ bất ổn.



Một lúc lâu sau hắn xoay người đi về phía Thẩm gia, dựa theo khí tức tìm được chủ nhân của tiểu quỷ, giúp tên thần kinh kia giải quyết phiền phức phía sau.



Mẹ nó, sao lão tử lại phải giúp cô ta giải quyết mỡ hỗn độn này chứ?



Tức quá!



Cho nên kẻ nuôi tiểu quỷ kia bị Linh Yển dày vò gần chết. Nuôi gì không nuôi, đi nuôi tiểu quỷ, trêu chọc ai không trêu chọc, đi trêu chọc người bên cạnh tên thần kinh kia!



Ngày hôm sau Thẩm Ảnh nghe nói đối thủ mình đột nhiên ngã bệnh, lúc trực tiếp nhận được tin này còn có chút ngơ ngác.