Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 933 : Thần thám thấy quỷ (13)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Trong số họ xuất hiện thêm một vài cô gái trông ưa nhìn hơn rất nhiều so với lần trước.



Cố Tri sa sầm mặt mày, chỉnh lại cổ áo: "Đưa tất cả bọn họ đi."



"Hả?" Hà Nhân Niệm tỏ vẻ không hiểu, nhưng khi liếc nhìn sang Minh Thù thì gã chợt bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi, thì ra là sợ cố vấn Thiên hiểu lầm." 



Nói xong, gã liền vỗ tay, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở trong phòng.



"Nào các cô gái, chúng ta tới phòng khác vui đùa đi."



Sau khi Hà Nhân Niệm kéo tất cả các cô gái kia ra ngoài hết, Minh Thù mới đưa túi đồ cho Cố Tri. 



Cố Tri: "..."



Nhất định phải nhẫn nhịn. Nhưng trên đầu của chữ "nhẫn" lại có một cây đao.



Hà Nhân Niệm nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu. 



"Đội trưởng Cố, anh đang chơi trò gì vậy?"



Cố Tri tức giận trừng hắn.



Hà Nhân Niệm: "..." 



Cố Tri mang túi bước vào nhà vệ sinh. Minh Thù thấy vậy liền cười một cách đầy bí hiểm: "Chuẩn bị điện thoại di động để chụp ảnh thôi nào."



Hà Nhân Niệm vẫn cố gắng gặng hỏi: "Rốt cuộc cô và đội trưởng Cố đang chơi trò gì vậy?"



"Cho các người xem một bộ mặt khác của đội trưởng Cố." 



Nói xong, cô liền bày ra tư thế ngồi của đại ca giang hồ, bày tỏ: "Không cần cám ơn tôi đâu."



Hà Nhân Niệm nghe xong liền lặng lẽ lấy điện thoại ra chạy vào nhà vệ sinh.



"Rắc..." Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra. 



Một cái bóng chạy vọt ra từ sau cánh cửa. Sau đó, một thân hình cao lớn trong chiếc váy màu lam nhạt huyền ảo chợt xuất hiện.



Vì Cố Tri khá cao nên chiếc váy chỉ chạm đến mắt cá chân. Da hắn khá trắng nên sắc lam nhạt của chiếc váy càng tôn thêm vẻ nõn nà của hai cánh tay. Chiếc váy hoàn toàn không làm giảm đi nhan sắc trời cho của hắn.



Hay cho câu nói: Mi mục như họa (*). 



Vẻ đẹp rực rỡ của Cố Tri dường như đã làm lu mờ đi tất cả mọi thứ xung quanh.



Nếu như không phải đã tận mắt nhìn thấy Cố Tri đi vào, mọi người chắc chắn sẽ không dám khẳng định đây chính là hắn, một Cố Tri trong trang phục nữ.



"Tách tách!" 



Mọi người trong phòng bắt đầu thi nhau chụp ảnh. Tiếng máy ảnh và âm thanh của đèn flash vang lên liên tiếp. Cố Tri bị chói đến không thể mở mắt được, vừa che mắt vừa nói: "Tất cả các người hãy chờ đấy!"



"Ha ha!" Hà Nhân Niệm ôm bụng cười, mọi người xung quanh cũng theo đó đồng loạt cười rộ lên.
Đạo diễn ơi, tên tiểu yêu tinh này đang phạm quy! 



Một người tốt như thế này thử hỏi cô làm sao có thể hận hắn được!



"Đội trưởng cố, tiếp tục uống rượu đi nào."



Uống rượu gì chứ, lão tử đang bồi đắp tình cảm với vợ, kẻ độc thân như các ngươi thì biết cái gì. 



Cố Tri chưa kịp mở miệng thì đã bị một đám người kéo đi mất.



Mình Thù nhìn mười mấy cái thẻ trong tay, cô bật cười, cất hết thẻ đi rồi nhìn Cố Tri và đám người đang ầm ĩ ở đằng xa.



Cố Tri cảm thấy hơi chuếnh choáng, nhưng cũng không đến nỗi say khướt. Hắn đột nhiên đi tới dựa vào người cô. 



"Lấy thẻ rồi nghĩa là đồng ý đúng không?"



"Làm gì có chuyện ấy."



"Không có? Vậy cô cầm thẻ của tôi làm gì?" 



"Có đứa ngốc mới thấy tiền mà không cầm."



"Đưa cho tôi." Cố Tri vươn tay ra định đoạt lại.



"Nằm mơ." Minh Thù nghiêng người tránh ra sau đó kéo hắn đi ra ngoài. Cố Tri lảo đảo bước theo sau, trong đầu rối tinh rối mù. 



Vợ đang cầm tay mình!



Hắn ngơ ngác lấy chìa khóa mở cửa xe.



"Anh còn có thể lái xe sao?" 



"Đương nhiên là có thể rồi."



Lúc nãy còn cảm thấy tỉnh táo, nhưng bây giờ Cố Tri đã say mèm. Minh Thù ép hắn ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.



"Nhà anh ở đâu?" 



Cố Tri kéo quần áo lên, nóng quá...



Hắn không thèm đáp lại Minh Thù mà chỉ liếm đôi môi khô khốc. Lúc này, khuôn mặt hắn đỏ bừng đầy mê người, ngay cả áo cũng đã được cởi ra một ít, lộ cả phần ngực và xương quai xanh gợi cảm.



Minh Thù áp tay lên trán hắn. Nóng quá! 



Như tìm được chỗ mát mẻ, Cố Tri lập tức ôm tay Minh Thù thuận tiện kéo cô qua.



***



(*) Mi mục như họa: Là câu thành ngữ, ý chỉ đẹp tựa như tranh vẽ.