Hi Du Hoa Tùng

Chương 621 : Giải cứu mộ dung phu nhân

Ngày đăng: 20:10 19/04/20


Đây là một sơn cốc có cảnh sắc cực đẹp.

"Hầu gia, ngươi quả thật không thất hứa, mộ dung phi nhân ở ngay trong cốc đó, ngươi vào đi." Ngay khi Lưu Phong đang ngây người ra thì trong sơn cốc truyền đến

Lưu Phong tài cao lớn mật không hề do dự bước vào trong.

"Không ổn."

Lưu Phong vừa bước vào sơn cốc trong tâm đã cảnh giác, nơi này tựa hồ bị người ta đặt cấm chế.

Giờ phút này thì cảnh sắc của sơn cốc đã hoàn toàn khác lúc trước. Bây giờ chung quanh tràn ngập một làn sương mù màu hồng nhạt, hắn vội vàng nín thở để phòng ngừa sương mù có độc.

Rất nhanh hắn đã bị mất phương hướng.

Thật đáng chết. Mấy con dơi này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Mẹ nó, làm cái mịa gì vậy, có bản lĩnh thì ra đây đánh với lão tử." Lưu Phong để tránh bất trắc đã rút hạo thiên kiếm ra.

Đột nhiên, ở phía trước truyền đến một tiếng đàn du dương.

"Phía trước có người?"

Trong lúc ngẩn ngơ Lưu Phong không kìm được mà bước theo tiếng đàn. Xung dần tràn ngập hương thơm ngào ngạt, sắc thái diễm lệ, khiến cho đầu óc Lưu Phong trở nên mù mờ.

"Công tử, người đã đến rồi!" Cũng không biết đã đi bao lâu, trước mặt Lưu Phong đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc váy màu trắng, lúc này nàng đang ngồi trước một cây đàn tranh, những ngón tay trên dây đàn đang gảy ra những khúc nhạc nhẹ nhàng như nước.

Thấy Lưu Phong đi tới, nữ tử đứng dậy lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân, một cơn gió nhẹ thổi qua, làn váy màu trắng bay phất phơ theo gió, thậm chí còn lộ ra cây cỏ rậm rạp.

Aiiii, nữ nhân này hạ thân lại không mặc gì.

"Công tử, ta có đẹp không?" Nữ tử thấy Lưu Phong hai mắt hau háu nhìn hạ thân mình thì miệng nở một nụ cười ám muội, cất giọng ôn nhu hỏi.

Lưu Phong nghe vậy không khỏi thấy ngây người, nữ nhân này da thịt trắng nõn mịn màng, cánh tay trắng ngần như ngọc, Hai trái đào tiên tròn trịa trước ngực lộ phần lớn ra ngoài, thậm chí ngay cả nụ hoa màu hồng phấn cũng có thể thấy được. Thật sự đẹp đến mức người khác phải phụt máu mà. (ướt ji ta đc như hắn)

"Đẹp, rất đẹp." Lưu Phong trả lời một cách cứng nhắc, tựa hồ đã mê mẩn vậy.

"Vậy thì ngươi tới đây." Nữ nhân đảo mắt, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà kiều mị.

Lưu Phong máy móc làm theo, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể của nữ tử.

Ngay lúc Lưu Phong đến gần nữ tử, bộ váy trắng trên người nữ tử trôi dần xuống, da thịt trắng như tuyết, ngọc thể lung linh nhất thời hiện ra trước mắt hắn.
"Gọi thân vương các ngươi đến đây. Nếu không ta san bằng nơi này thành bình địa." Lưu Phong quát một tiếng, hai tay giơ kiếm lên cao, trông giống như một thiên thần vậy.

"Tại hạ Tát Khoa. Là sứ giả cho thân vương điện hạ. Ngươi cần phải vượt qua ta mới có thể gặp được điện hạ và Mộ Dung phu nhân." Người kia tự giới thiệu mình.

Mẹ nó, cư nhiên là một hoàng mao quỷ tử.

Lưu Phong giận dữ quát lên một tiếng, nói: " lão tử rất kiên nhẫn rồi mà các ngươi vẫn cứ lừa ta. Nói cho các ngươi nghe này, nếu các ngươi đủ can đảm làm hại đến một sợi tóc của phu nhân. Ta thề sẽ đem lũ huyết tộc các ngươi nhổ cỏ tận gốc. Đừng có nghi ngờ, với thế lực của ta, tuyệt đối nói được là làm được."

Kẻ sĩ có thể nhẫn, thì còn gì không thể nhịn nữa. Nhưng Lưu Phong lần này quả thật là chịu không nổi nữa rồi.

Tát Khoa kinh sợ vô cùng, thuận thế bay vọt lên trời, nhe nanh múa vuốt kêu gào: " Cuồng đồ vô tri!" Vừa nói huyết kiếm trong tay hắn vừa bắn ra vạn đạo huyết quang, mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất ập đến chỗ Lưu Phong.

Lưu Phong không né tránh mà cười phá lên: " Ánh sáng đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt(cái câu này vốn là hạt gạo cơ, nhưng cho thành đom đóm cho hợp hơn). Dựa vào chức sức đấy của người mà cũng đòi đấu với ta, buồn cười đến chết mất." Lưu Phong có ý bộc lộ năng lực ra tạo lực uy hiếp, khiến cho bọn chúng cố kỵ, không dám xuống tay với Mộ Dung phu nhân.

Chỉ thấy hắn tay cầm hạo thiên kiếm khua vài cái đã háo giải hết công kích của tát khoa.

Đồng thời, kháp động(bấm đốt tay) kiếm quyết, hạo thiên kiếm kiếm quan nhanh như điện xẹt, bắn lên ào ào về phía Tát Khoa đang không phòng bị.

Tát Khoa chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một cỗ khí lãng(sóng khí) điên cuồng vô cùng đã đánh tới trước ngực.

Kiếm thế của lưu phong tốc độ quá nhanh, Tát Khoa căn bản là không kịp phản ứng lại, dù có vội vàng thì cũng chỉ kịp xoay ngang huyết kiếm ra ngăn đỡ. Chỉ là lần này lưu phong lại xuất thủ toàn lực, kiếm thế mạnh mẽ như vậy thì tát khoa chống đỡ thế nào được.

"Ầm!" Một tiếng, Tát Khoa máu huyết dâng trào, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập đánh "bịch" một cái vào tảng đá cách đó không xa. Dù cho thân thể huyết tộc có mạnh mẽ như thế nào nhưng va chạm mạnh như thế thì cũng chỉ còn nước xương tan máu phụt mà thôi.

Còn chưa kịp kêu đau, thêm một kích nữa của Lưu Phong rít gào ập đến.

kiếm quang như tia chớp tựa hồ không có chạm vào hắn, nhưng tiên huyết phun ra như suối. Thân thể hắn chỉ trong nháy mắt thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Tát Khoa kêu gào thảm thiết, cả người máu me đầm đìa nhưng vẫn chưa có chết.

Bạch Khiết ở một bên rất kinh hãi, quái vật này cư nhiên lại không có sinh mệnh khí tức, thật là quá kỳ quái.

"Cứu ta, cứu ta với." Tát Khoa là thân truyền đại đệ tử của huyết ti ti chủ, vốn hắn nghĩ lần này được lập công, nhưng không tưởng được lại gặp phải kết cục như thế này. Bản năng cầu sinh đã khiến hắn phải kêu gào cứu mạng.

Lưu Phong thấy Tát Khoa vẫn chưa chết, không cho hắn một cơ hội để nghỉ ngơi, kiếm quang nhanh như chớp lại ập tới.