Hình Đồ
Chương 239 : Hàn tín (2)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Một năm đã trôi qua, thân hình của Vương Tín so lúc trước càng thêm
cường tráng, mới mười bốn tuổi nhưng lại không kém gì so với những
thanh niên cường tráng hai mươi tuổi, mơ hồ đã có thể sánh được với
Chung Ly Muội rồi, luận về khí lực ước chừng cũng không cách nhau nhiều lắm. Đầu nắm tay của cậu to như cái bát lớn làm từ gốm sứ, nhìn có vẻ
hết sức kinh người. Đứng ở nơi đó, cậu trông y như một con gấu nâu đã
trưởng thành.
Đời này, có ba người khiến cho Vương Tín nghe
lời nhất. Ngoại trừ mẫu thân Vương Cơ cùng Lưu Khám, thì còn một con
gấu già khác của Lưu gia, chính là Lưu Cự. Chỉ là Lưu Cự rất ít khi lộ
diện ra ngoài, gã hầu như chỉ ở bên cạnh cùng Khám phu nhân, người biết rõ gã, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy Lưu Cự đã mất đi trí nhớ, nhưng với một thân công phu như vậy ở tại lâu thương, có lẽ ngoại trừ Lưu Khám ra, không ai có thể dám cứng đối cứng giao phong cùng với Lưu Cự. Thậm chí so sánh về khí lực, ngay cả Lưu Khám cũng hơi phải
nhận là mình kém Lưu Cự một bậc. Vương Tín cả ngày đi theo Lưu Cự để
luyện võ, đương nhiên quan hệ vô cùng thân thiết. Hôm nay nghe Lưu Khám phân phó, Vương Tín không nói hai lời, giơ bó đuốc đi ra lối đi nhỏ.
- A, là Tín thiếu gia!
Lúc ba nam nhân nhìn thấy Vương Tín, không khỏi hoảng sợ, vội vàng khom
người ân cần thăm hỏi. Nào biết Vương Tín đều không để ý đến chúng, cắm bó đuốc xuống bên cạnh, vén tay áo lên, vung vạt áo lên, ồm ồm nói:
- Động thủ đi.
Ba nam nhân khẽ giật mình, có chút không hiểu. Bọn họ ở điền trang ngang ngược kiêu ngạo đã quen, thậm chí có đôi khi không coi người của Lưu
gia để vào trong mắt. Nhưng bọn họ cũng không phải là loại người không
biết tốt xấu, hiểu rất rõ khả năng của chính mình. Lưu gia không phải
không làm gì được bọn họ, thậm chí nói, nếu như Lưu gia muốn thu thập
ba người bọn họ, quả thực dễ dàng giống như chuyện nghiền chết một con
kiến. Sở dĩ không có người để ý bọn họ, một là vì hiện nay Lưu Khám
không ở Lâu Thương; thứ hai là vì Lữ Tu lo lắng thu thập ba người bọn
họ, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Lưu Khám. Hơn nữa, xét về địa vị
của Lữ Tu, chuyện của bọn họ cũng không đáng để ý đến.
Cho
nên, ba người này tuy ngang ngược kiêu ngạo nhưng cũng chỉ là ở ngoài
miệng mà thôi. Vương Tín nói một câu không đầu không đuôi, trong lúc
nhất thời khiến cho ba người không kịp phản ứng. Một người trong bọn
chúng nói:
- Tín thiếu gia, đây là ý gì?
Vương Tín vừa ra tới nơi, thoáng cái thiếu niên kia giống như trở thành người ngoài
cuộc, y kinh ngạc nhìn thoáng qua về phía ngõ nhỏ, lờ mờ nhìn thấy một
cái thân ảnh to lớn.
- Khám, ngươi làm cái gì vậy? Ba người này...
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta đang muốn đi bái kiến mẫu thân, trên đường gặp ba người này lén lén lút lút, giống như là có ý đồ muốn gây rối. Ta chuẩn bị cản
lại hỏi, thì ba người này quay đầu bỏ chạy. Khi thấy không cách nào đào tẩu được thì rút vũ khí ra muốn uy hiếp chúng ta. Hai người trong đó
đã bị Vương Tín đánh chết, còn lại một người thì do ta tự tay giết
chết. Ta từ trên người của mấy người này tìm được một khối Đồng Bài,
giống như đúc khối Đồng Bài thu được trên thi thể của Đinh Khí và đám
người Hồng Trạch đạo đoàn lúc trước. Ta hoài nghi, có đạo phỉ hoặc là
phản tặc lẫn vào đây, có ý đồ không tốt đối với lâu thương. Khoái
Triệt, kiểm tra thật tốt cho ta, gặp người đáng nghi có thể lập tức bắt lại cho ta.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Khám còn cầm một khối đồ vật đen sì giơ lên một chút.
Đây chính là “thử nhất thì, bỉ nhất thì….”
(Y nói xưa kia là một thì, bây giờ là một thì, hoàn cảnh khác nhau không thể câu nệ được)
Trước khi Lưu Khám quyết định nuôi dưỡng môn sĩ, thì hắn phải chịu trách
nhiệm lương đạo Hoài Hán, mà binh lực ở Lâu Thương lại không đủ, đành
phải dùng cách nuôi môn sĩ để thay thế. Xét trên thực tế thì có lẽ cách này hiệu quả cũng không rõ ràng. Giống như những loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu, hay cả những loại người du côn lưu manh, sợ hãi kẻ mạnh
cũng trà trộn vào điền trang. Những kẻ này chẳng những không có chút
hiệu quả nào, mà thậm chí có thể sẽ sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực.
Lưu Khám hôm nay binh lực sung túc, sau khi hộ quân của Lâu Thương cùng
Lão Bi Doanh sáp nhập, tổng binh lực có thể đạt tới hai ngàn quân. Nếu
như tính cả hộ quân của Lưu Khám, thì đã có tới ba ngàn binh mã. Ngoài
ra Lưu Khám cũng chuẩn bị tuyển dụng các thanh niên cường tráng, thành
lập ra một đội Trị an quân không ở trong biên chế. Cũng không cần những người có kinh nghiệm chiến đấu, bình thường phụ trách giữ gìn trị an
Lâu Thương, khi chiến sự bùng phát có thể làm đội quân dự bị. Nếu như
còn có khó khăn, có thể tìm Diêm thành ở Đông Hải để xin giúp đỡ. Như
thế tính ra, việc nuôi môn sĩ đã không còn cần thiết nữa rồi. Hơn nữa,
được một Hàn Tín, hơn cả ngàn người môn sĩ ấy chứ.
Cho nên
Lưu Khám căn bản là không cần lo lắng chuyện khác, quyết đoán truyền
đạt mệnh lệnh. Khoái Triệt, Trần Bình đều là người có tâm tư linh xảo,
nghe được mấy lời này của Lưu Khám, rất nhanh sẽ hiểu được ý đồ Lưu
Khám. Mà Hàn Tín đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ đăm chiêu.