Hình Đồ
Chương 327 : Mật nghị ở Lang Gia (2)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Đối với nhận thức về Hồ Hợi trong lòng hắn vì chuyện này mà khắc sâu
thêm vài phần. Trong sử sách vẫn nói Thủy Hoàng Đế hà khắc ít tình cảm,
nhưng theo ta thấy Hồ Hợi mới là kiểu mẫu của hà khắc ít tình cảm. Cũng
thật kỳ quái, Thủy Hoàng Đế hùng tài đại lược, Phù Tô cẩn thận trầm ổn,
sao lại có một người con như thế?
Thật đúng là rồng sinh được chín con thì không ai giống ai.
Thậm chí ngay cả Doanh Quả, biểu hiện so với Hồ Hợi vẫn còn mạnh mẽ hơn…
Đại Tần nếu thực sự rơi vào tay Hồ Hợi, vậy không sụp đổ mới là chuyện lạ.
Giờ khắc này, Lưu Khám cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cái kiểu đã biết kết
quả nhưng cảm giác không thể nào cải biến, nói thật, rất là khó chịu.
Tiền đồ hỗn loạn khó hiểu, làm cho Lưu Khám có chút mất phương hướng.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong lòng sinh ra cảm giác tịch liêu.
Tiểu mãn, khổ thái tú, mỹ thảo tử, tiểu thử chí!
Hàm nghĩa của những lời này là vào mùa hạ, cây trồng bắt đầu làm đòng,
nhưng bây giờ vẫn còn chưa chín để thu hoạch, cho nên gọi là tiểu mãn.
Năm Tần vương Chính thứ ba mươi tám, Tề Lỗ đại hạn…
Thủy Hoàng Đế ngay tại ngày tiểu mãn này, rời khỏi Đông Môn Khuyết, tiếp tục lên đường tuần thú.
Tuy rằng, thời Tần còn chưa có cách gọi là hải quyền, nhưng đó có thể
thấy được, Thủy Hoàng Đế vô cùng coi trọng việc đóng thuyền. Các vùng
Thục Trung, Lạc Dương, Cối Kê cùng với Lang Gia đều có các xưởng đóng
thuyền. Hơn nữa nói về kỹ thuật thời đại này, phương Tây thậm chí còn
không biết đến kỹ thuật đóng thuyền “Bình tương pháp”, thế nhưng ở nước
Tần, cũng đã xuất hiện kỹ thuật đóng thuyền, đồng thời phát minh ra mái
chèo.
Ở hậu thế, trong tác phẩm “Lịch sử khoa học kỹ thuật
Trung Quốc” của học giả Anh Joseph Needham phát minh ra mái chèo, được
biết đến như những phát minh khoa học nhất.
Lưu Khám đứng ở mạn thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền lầu hùng vĩ phía trước, không khỏi sinh ra một niềm tự hào.
Đây chính là tổ tiên của ta, khi châu Âu vẫn còn là xứ man di, tổ tiên
của chúng ta đã giương buồm đi xa… Khoan đã, sao lại không thấy buồm
nhỉ?
Lưu Khám kinh ngạc phát hiện, trên thuyền này đã có mái chèo, có bánh lái, thế nhưng lại không thấy buồm.
Nghĩ lại, hắn cũng ngồi thuyền không biết bao nhiều lần, hình như cũng
ầm ĩ này.
Mây đen đầy trời, không một ánh sao.
Doanh Anh dẫn người đi tuần quanh doanh địa, vừa chuẩn bị quay về tiểu trướng, thì thấy tùy tùng tiến lên bẩm báo:
- Công tử, vừa có người đưa tới một cái tráp, nói là phải giao tận tay công tử.
Vừa nói, gã vừa đưa cho Doanh Anh một cái hộp gỗ lim.
Doanh Anh ngẩn ra, nhận lấy cái tráp, vô thức hỏi:
- Là ai đưa tới, có để lại họ tên không?
- Trời quá tối, người kia lại cầm đèn lồng, không thấy rõ lắm tướng
mạo. Để lại cái tráp liền đi luôn, còn nói sẽ trở lại bái phỏng công tử.
Không hiểu ra sao!
Doanh Anh nhíu mày, trong lòng tự nhủ: Thần thần bí bí làm cái gì? Xem ra cũng không phải là cái thứ gì tốt…
Nghĩ tới đâ mang theo hộp gỗ đi vào tiểu trướng.
Cởi ra khôi giáp, có một người tùy tùng dâng nước nóng lên. Sau khi lau sạch khuôn mặt, lại thay một bộ y phục khô mát, ánh mắt không tự chủ
được lại rơi về phía cái tráp đặt trên thư án. Là vật gì vậy? là ai đưa
đến đây? Doanh Anh ngồi xuống, đánh giá cẩn thận vài lần, phát hiện cái
tráp này từ trong cung ra, chốt mở tráp còn có một lớp niêm phong.
Doanh Anh suy nghĩ một chút, hai tay vuốt cái nắp tráp, ấn một cái nút, chỉ nghe tạch một tiếng nắp tráp mở ra.
Bên trong là một quyển thẻ tre, xem ra cũng có chút lâu năm, trừ cái đó ra, không còn cái gì nữa.
Doanh Anh cẩn thận cầm lấy quyển thẻ tre, dưới ánh sáng mờ ảo, mở ra.
“Thần cúi lạy trước vương thượng…”
Là tấu chương của Quốc úy Úy Liêu.
Doanh Anh không khỏi hiếu kỳ, đọc xuống dưới. Sắc mặt nguyên bản rất
nhẹ nhàng, nhưng dần dần đã thay đổi. Một hồi lâu, y cuộn thẻ tre lại,
đặt trở về cái tráp, hai gò má giật giật, trong mắt một vết sát khí dần
dần hiện lên.
Nắm chặt tay, hung hăng đấm xuống thư án.
Doanh Anh kìm nén gầm nhẹ:
- Không báo thù này, Anh thề không làm người!