Hình Đồ
Chương 401 : Ninh lăng quân (1)
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Người vừa vào phòng khách, khuôn mặt tròn trĩnh, lập tức lộ ra vẻ tươi
cười. Từ lúc giã biệt nhau ở Đại Lương, thoáng chốc mà đã hơn nửa năm.
Chu Thị nhìn qua có vẻ mập hơn lúc trước, khuôn mặt cũng tròn hơn lúc
trước một chút.
Lúc Lưu Khám quay về Lâu Thương đã nói với bọn người Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt về cảnh ngộ ở Đại Lương.
Khoái Triệt nói:
- Quân Hầu, Chu Thị này không đơn giản a!
Y suy nghĩ một chút rồi phân tích với Lưu Khám:
- Đại Lương là chỗ quan trọng của Sơn Đông, có liên quan với các nơi.
Tuy là hiện giờ bị tàn phá không còn được sôi nổi như Ngụy đô năm xưa.
Nhưng vị trí này lại mở ra ở đây, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ
không kém hai thành Lạc, Huỳnh bao nhiêu.
Chu Thị lúc toàn
thành bị phong tỏa, còn có thể giúp Quân Hầu ra thành, hiển nhiên là một nhân vật ở Đại Lương. Sao y lại không thể biết chuyện của Quân Hầu
được? Quân đến Đại Lương, nhưng lại mai danh ẩn tích, không dám bại lộ
thân phận. Nếu như đổi lại là bất kì một người nào khác, tất nhiên sẽ bị hoài nghi. Hết lần này tới lần khác y chẳng quan tâm, lại còn hết sức
giúp Quân Hầu ra khỏi thành. Về mặt này, chỉ sợ là có dụng ý. Gặp lại
người này, phải cẩn thận.
Suy nghĩ kĩ lại, quả thật cũng có lý.
Sau này Lưu Khám cũng có hỏi Công Thúc Liêu về chuyện này. Công Thúc
Liêu vốn là người Đại Lương. Hơn nữa ở Đại Lương đã nhiều năm. Đối với
mọi việc trong thành rõ như lòng bàn tay.
Thấy Lưu Khám hỏi, Công Thúc Liêu chỉ nói một câu:
- Hậu nhân của lão Ngụy còn hay mất?
Sau đó thì không nói gì nữa cả, vội làm việc của mình.
Nhưng chỉ một câu nói ấy cũng đã đủ cho Lưu Khám đoán ra đại khái.
Chẳng lẽ Chu Thị này là hậu duệ của nước Ngụy?
Hắn còn hỏi Tào Tham chút ít về tình hình của Chu Thị. Biết được Chu
Chương Hàm phát động tiến công Trương Sở. Với thực lực của Trương Sở, sợ là dữ nhiều lành ít.
Chu Thị tay vịn trường án:
- Nếu Trương Sở mất thì thiên hạ sẽ như thế nào?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Trương Sở mất nhưng thiên hạ này chỉ sợ cũng khó mà trở lại yên ổn được.
- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần khó có thể ổn định được cục diện sao?
Lưu Khám cười nói:
- Tiên sinh ngươi đã biết rõ cần gì phải hỏi nữa. Mặc dù là lão Tần
muốn ổn định, nhưng còn có các ngươi sẽ đồng ý sao? Hiện giờ cũng không
giống như lúc bệ hạ càn quét sáu nước. Không nói tới Nhị Thế không thể
sánh bằng bệ hạ, chỉ sợ lão Tần cũng thấy mình hữu tâm vô lực. Các ngươi mười năm mưu đồ mọi việc há có thể đồng ý sao?
Chu Thị không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
Một lát sau, y than nhẹ một tiếng, nói:
- Quân Hầu là thần tử của lão Tần, đã biết tâm ý của bọn ta, sao không bắt ta để trừ hậu hoạn?
- Người Tần, Người Tần cũng không phải là của họ Doanh. Là người Tần
của trăm họ ở Quan Trung. Nhị Thế ngu ngốc, sử dụng tiểu nhân, làm điều
ngang ngược, thực không thể tha thứ. Tuy ta có lòng, nhưng một là vì hữu tâm vô lực, hai là vì không dám trái với ý trời….Nếu lúc này ta ra tay, chỉ sợ chưa hành động đã trở thành kẻ địch của tất cả người trong thiên hạ.
Chu Thị nở nụ cười:
- Thì ra Quân Hầu cũng biết đại thế...
Chỉ có điều, Quân Hầu ngươi trấn giữ Lâu Thương, trấn giữ Hoài Hán,
chung quy cũng là một mối họa lớn của tất cả mọi người. Huống hồ, Lâu
Thương cách Quan Trung đường xá xa xôi. Quân Hầu một thân một mình trấn
giữ, xung quanh đều có hổ lang dòm ngó, chẳng phải rất nguy hiểm sao? Mà khi Chương Hàm khai chiến với Trương Sở, sợ cũng chính là ngày các hổ
lang cùng nhau vây công Lâu Thương. Quân Hầu là người thông minh, sao
không sớm ra một quyết định, để bảo toàn thân mình, mưu cầu cho sau này
chứ?