Hình Đồ
Chương 406 : Kẻ giết người, Kình Bố (2)
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Hạ Thái ở trung du Hoài Thủy, thời cổ gọi là Châu Lai.
Nguyên niên Nhị thế, một đội binh mã vượt sông tới, cơ hồ là binh không lưỡi huyết công chiếm Hạ Thái
Nhìn từ xa, chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, binh doanh đứng trang nghiêm,
từng tòa quân doanh chằng chịt dựng cùng một chỗ cho thấy sự rèn luyện
quân sự không tầm thường của chủ tướng. Trần Thắng cũng không hiểu điều
này lắm… Lúc trước khởi sự, y căn bản là ở trên xe vung tay hô hào, mang theo một đám người tiến lên, sau khi làm quân địch loạn lên thì chấm
dứt chiến đấu. Về sau trở thành Trương Sở vương, Trần Thắng cũng rất ít
tự mình xung trận.
Trần Thắng không hiểu nhưng Trương Hạ lại nhìn ra manh mối.
Gã không khỏi hít sâu một hơi, khẽ nói:
- Vương thượng, thoạt nhìn bên Phiên Quân, người cũng có năng lực a.
- A, chỉ giáo cho?
- Hãy nhìn kỹ xảo hạ trại, dùng phương vị ngũ hành bát quái, dựa vào địa hình xây nên. Tiến có thể công, lui có thể thủ, tuyệt không phải người
rảnh rỗi có thể làm được.
Hạ thần đoán chừng, bên Phiên Quân có tướng môn hậu đại phụ tá. Nếu
không, người bình thường quyết không thể xây dựng nên doanh trại tạm
thời như vậy được… Sau khi vương thượng gặp được Phiên Quân càng cần
phải cẩn thận, còn cần phải lưu ý nhiều hơn nữa những người bên Phiên
Quân kia. Hạ thần phỏng đoán, việc để cho vương thượng đến Hạ Thái, rất
có thể là tác phẩm của người này, lớn giọng để dọa người.
Hiện nay Trương Hạ đã được Trương Thắng bái là Thượng trụ quốc Trương
Sở, nắm hết thảy sự vụ. Trần Thắng đối với Trương Hạ đâu, cũng là có
thêm tín nhiệm. Trên thực tế hiện tại y cũng không còn sự lựa nào nữa,
không tin Trương Hạ duy chỉ có con đường chết.
- Cô nhớ kỹ!
Trần Thắng dùng sức gật đầu, sau đó phái người tiến lên thông báo.
Không bao lâu, chỉ nghe trong doanh vang lên tiếng hào giác, một đạo
nhân mã vây quanh một cỗ xe diêu từ trong doanh phi tới, xuất hiện trước mặt Trần Thắng. Từ trên xe đi xuống một trung niên nam tử, từ xa đã
chắp tay chào Trần Thắng.
- Đại vương một đường vất vả, Ngô Nhuế không nghĩ tới đại vương lại đến
nhanh như vậy. Không có tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!
- Vương thượng, người này chính là Ngô Nhuế!
Trương Hạ thấp giọng nhắc nhở, ý nói chính là: chính chủ đã đến rồi,
ngươi đừng quá tự cao, mất cấp bậc lễ nghĩa, có thể bị người ta mượn cớ.
Trần Thắng vội vàng xuống xe, thi lễ với Ngô Nhuế.
Ngô Nhuế cười ha ha sau đó vỗ tay với bên ngoài trước hô:
- Cảnh tướng quân, mời ngươi vào đi.
Lời còn chưa dứt, từ ngoài đại trướng đi vào hai nam tử.
Một người trong đó lại chính là tướng lãnh hộ tống Trương Thương tới
đây, tên là Cảnh Câu, thân là người Quyên, cùng Trần Thắng khởi sự.
Trong tay Cảnh Câu thình lình mang theo một cái đầu người dầm dề máu,
Trần Thắng nhìn kỹ, đó chính là thủ cấp của Trương Hạ.
- Cảnh Câu bái kiến đại tướng quân, bái kiến Phiên Quân!
Cảnh Câu đó tiến lên một bước, đem đầu người để xuống đất nói:
- Phụng mệnh đại tướng quân, nghịch tặc Trương Hạ đã đền tội, binh phù
nghiệp đã do Tào Cữu tướng quân cầm giữ. Trương Hạ tùy thân mang theo
phù tỳ, đều ở tại đây, kính xin đại tướng quân xem qua.
- Cảnh Câu, ngươi…
Trần Thắng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Câu, chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Trương Hạ đáng thương, trung thành và tận tâm, không nghĩ tới lại chết trong tay tiểu nhân.
Mà Cảnh Câu thì bình tĩnh cười cười:
- Trần công, cũng không phải Cảnh Câu bất trung. Do Trần công là gia
thần của Hạng đại tướng quân, vậy Cảnh Câu tất nhiên là thuần phục đại
tướng quân, đây chỉ là bổn phận của Cảnh Câu… Đáng tiếc Trương tướng
quân ngoan cố không thay đổi. Nếu không Cảnh Câu sao có thể nhẫn tâm
giết y?
- Ta giết ngươi, cái tên bất nghĩa này!
Trần Thắng hét lên, hai mắt sung huyết, cầm kiếm đánh về phía Cảnh Câu.
Đúng lúc này, nam tử cùng hộ tống với Cảnh Câu vào trướng đột nhiên ra
tay, thoáng cái đã giữ lấy cánh tay của Trần Thắng, giống như là kìm sắt mặc cho Trần Thắng giãy giụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi.
Tiếp theo người nọ nhấc chân, hung hăng đá vào ngực Trần Thắng.
Trần Thắng nghiêng ngả lùi liền mấy bước, ngồi bệt trên mặt đất.
- Trước mặt đại tướng quân, há lại để cho ngươi một tên tiểu gia nô làm càn?
- Ngươi là người phương nào?
Nam tử đầu búi xích trách, nghe Trần Thắng hỏi vậy, cười lạnh:
- Nói để cho ngươi biết, gia gia tên là Kình Bố, đặc biệt tới để lấy mạng chó của ngươi!