Hình Đồ
Chương 486 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (2)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Xuất hiện một
cảnh tượng quỷ dị, là cái gì? Đại biểu cho cái gì? Có phải là trời cao,
hướng xuống nhân thế mà phát ra kỳ cảnh đó?
Ngay tin tức đầu tiên được truyền tới tai Hạng Vũ ở Cự Lộc.
Phạm Tăng, Trương Nhĩ, Hàn Tín, Trần Anh đều ngồi ngơ ngác trong đại
trướng, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì mới tốt.
- Á phụ, “Ngự long phi thiên, Sàm việt đương quốc” này, là có ý gì?
Hạng Vũ không phải là người không có văn hóa, nhưng vẫn có chút không rõ hàm nghĩa trong đó.
Sắc mặt Phạm Tăng rất khó coi, nắm chặt nắm đấm, thật lâu không nói.
Trần Anh mở miệng giải thích nói:
- Thượng tướng quân, Sàm… là thánh phẩm thời cổ, chí tôn chí quý, người thần đều sùng bái.
Nó chính là tổ của binh khí, là thần khí trong truyền thuyết, chính là
tiền thân của bảo kiếm hiện nay. Bên trong bản kỷ của Hoàng đế có ghi
lại: “Dùng Đồng sàm để bạt núi, dùng thiên văn cổ để viết”. Lại có mấy
quyển sách ghi lại, có một ngày, Lô Chi sơn xuất hiện vàng, Xi Vưu mang
về tạo nên Sàm Khải… Nói cách khác, Hoàng Đế cùng Xi Vưu, đều chế sàm
làm vũ khí, cho nên sàm, cũng chính là kiếm.
Hạng Vũ nhịn không được hỏi:
- Nhưng “sàm việt đương quốc” này, lại là ý gì?
Trương Nhĩ hít sâu một hơi, đột nhiên đứnglên cười nói:
- Thượng tướng quân, Nhĩ muốn chúc mừng Thượng tướng quân, chúc mừng Thượng tướng quân.
- Hả, vui mừng từ đâu đến thế?
- Sàm việt, thuộc sát khí.
Trương Nhĩ giải thích:
- Nói cách khác, lúc này lấy sát phạt mà lập nước. Thượng tướng quân vũ
dũng phi thường, từ khi khởi binh, đánh đâu thắng đó, sát phạt quả
quyết, danh tiếng vũ dũng của Thượng tướng quân, trong thiên hạ ai chẳng biết? Đây rõ ràng là nói, Thượng tướng quân là vương của thiên hạ, này
không phải là việc vui sao?
- Hả?
Hạng Vũ khẽ giật mình, quay đầu nhìn những người khác:
- Là thế này phải không?
Hàn Tín vội vàng nói:
- Trương tiên sinh nói rất đúng, lấy thơ để kiến giải một cách vụng về thì chính là như vậy.
- Ah… ha ha ha ha!
Hạng Vũ nghe xong lời này, nhịn không được cất tiếng cười to, lại không
biết mặt Phạm Tăng âm trầm như nước, Trần Anh cúi đầu trầm tư.
Hắn trầm mặc hồi lâu, khẽ nói:
- Việc này đợi ta từ Nghiễm vũ thành trở về rồi bàn lại, nếu không có chuyện gì, đừng chạm tới việc này.
Lão Quán, trông coi Thần Mộc quan thật tốt cho ta.
Tào Tham, ở Tịnh Châu mở rộng tân pháp cho cẩn thận, đồng thời thông báo cho Quý Bố, bảo y tăng mạnh việc khấu biên đối với Nguyệt Thị.
Phùng Đường, ngươi nhanh chóng sửa trị Cửu Nguyên cho thỏa đáng. Tháng
sáu, ta sẽ dời trị sở đến Cửu Nguyên thành. Mặt khác, cùng Lý Thành tăng cường liên hệ. Nhạc Thúc, tất cả sự vụ ở Hàng Kim sơn đại doanh, có lẽ
ngươi phải tăng thêm tốc độ. Ba tháng sau, ta hy vọng có thể điều động
ra tám nghìn đến mười nghìn người.
Được rồi, tất cả giải tán đi…
Tuy ngoài miệng không tỏ vẻ điều gì, nhưng là trong giọng điệu, bất tri bất giác lại tăng thêm rất nhiều uy nghiêm.
Đám người Tiêu Hà chắp tay tuân mệnh, trên mặt lại càng tăng thêm vẻ cung kính.
Đợi đến lúc tiễn hết đám người Tiêu Hà, Lưu Khám bồi hồi trong đại thính hai vòng, sau đó cất bước ra khỏi đại thính.
- Quân hầu, hiện tại xuất phát được chưa?
Bạc Nữ ở ngoài đại thính, cung kính hỏi.
Nhưng nhìn nàng không tự nhiên hào phóng giống trước kia, trong lời nói, nhiều thêm mấy phần ngượng ngùng, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Nghĩ đến, những việc Lữ Tu đã nói với nàng.
Lưu Khám nói:
- Ngươi mang theo Nguyên, lên xe chờ trước… Ta còn có một số việc phải xử lý, đợi một lát rồi nói sau.
Hắn nói chuyện, nhưng dưới chân không hề ngừng lại, nháy mắt, liền biến mất ở ngoài hành lang.
Vội vã đi vào một cái cửa tiểu viện ở hậu trạch, Lưu Khám dừng bước. Hắn trầm ngâm một lát, cất bước đi vào trong tiểu viện, chỉ thấy Lưu Tần
đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách dưới bóng cây trong viện. Thấy Lưu Khám
bước vào, Lưu Tần liền đứng dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Phụ thân!
- Tiên sinh đã dậy chưa?
- Lão sư đã dậy rồi, đang trong phòng đọc sách.
Lưu Khám gật gật đầu, vuốt vuốt tóc Lưu Tần:
- Đi ra bên ngoài viện nhìn, ta có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng với tiên sinh một chút.
- Vâng!
Lưu Tần khéo léo đáp ứng, đi ra tiểu viện.
Lưu Khám cất bước đi tới cửa phòng, giơ bàn tay lên định gõ cửa, chỉ
nghe thấy phía sau cửa truyền đến âm thanh già nua của Công Thúc Liêu:
- Có phải Quân hầu đã tới? vào đi…
Nao nao, Lưu Khám đẩy cửa ra, tiến vào phòng.