Hình Đồ
Chương 487 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (3)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Vào tháng hai, thời tiết ở Bắc Cương ấm dần lên.
Tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng lúc ban ngày đã có phần làm cho con người cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn.
Khí sắc của Công Thúc Liêu so với trước đó thì tốt hơn rất nhiều. Có thể ngồi dậy xem sách, có đôi khi còn có thể dạy Lưu Tần lấy trúc làm nhạc. Lò sưởi trong phòng không còn phải dùng nữa, mà là dùng một cái đệm che lại. Mặt trên bày một thư án, đặt trên đó rất nhiều quyển thư tịch.
- Quân hầu, mời ngồi đi!
Bên người Công Thúc Liêu còn một lò lửa nhỏ, nhưng không phải để sưởi
ấm, mà là để đun nước. Nước đang sôi, nắp ấm nhẹ nhàng rung động, hơi
nước phun ra theo những lỗ nhỏ trên nắp ấm cũng làm cho gian phòng tăng
thêm một chút hơi ấm. Công Thúc Liêu không uống rượu mà đang uống trà.
Chính là trà Mông Đính được lấy từ trên núi cao ở Thục quận đã trải qua
một ít xử lý, và một bộ trà cụ có vài phần giống với hậu thế. Người bình thường sẽ không thích cái đồ vật này, nhưng đối với Công Thúc Liêu mà
nói, uống trà, tốt hơn uống rượu nhiều.
Lúc Lưu Khám đi tới, Công Thúc Liêu đang nấu một ấm trà ngon, có vẻ như
đang thưởng thức, trên thư án có một quyển thẻ tre đang mở ra…
Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi đối diện với Công Thúc Liêu, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.
Công Thúc Liêu xem xong đoạn văn tự cuối cùng, đem thẻ tre cất kỹ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Khám cười ha hả:
- Như thế nào, Quân hầu hôm nay đến đây, chẳng lẽ liền muốn cùng lão phu ngồi như vậy? Ha ha, ta biết nghi vấn trong lòng ngươi… Đúng vậy, là
một tay ta an bài!
Mặc dù đoán được có quan hệ với Công Thúc Liêu, nhưng khi nghe chính
miệng y thừa nhận, Lưu Khám vẫn không khỏi kinh ngạc trong lòng, phát ra một tiếng thở nhẹ.
- Tiên sinh, ngài làm sao mà làm được?
- Trong đó có chút cơ xảo, ngươi không cần biết rõ… Chuyện này đã trù tính suốt ba mươi năm, chỉ là cải biến một vài chi tiết.
- Ba mươi năm?
Công Thúc Liêu cười ha ha:
- Ba mươi năm trước, tiên đế định dùng hắc long hàng thế, để bức bách họ Lữ nhượng bộ. Vốn là chuẩn bị làm việc ở hẻm núi Long Môn, nhưng bởi vì lúc đó chiến sự rất nhiều, ba ngày một trận chiến, quân sĩ qua lại
trong ngày như nước chảy.
Thế cho nên khó có thể tìm kiếm được cơ hội thích hợp! Lại thêm Lao Ái
cùng thái hậu bức bách, tiến đế cuối cùng đành phải đổi thành Vị Thủy,
sớm phát động. Chỉ là năm đó, những người tham dự việc này được giữ lại. Việc này là ta một tay bày ra, liền người thân tín nhất với tiên đế
cũng không biết được… Về sau tiên đế ngồi vững giang sơn, chuyện này
cũng theo đó mà buông xuống… Ta biết thời gian của mình còn không nhiều
lắm, mà thời cơ hiện nay cũng chính là tốt nhất.
Chỉ trong thời gian một đêm, cả vùng đất Sơn Đông, liền hiện ra mười cái thiên mệnh sở quy.
Hạng Vũ nổi trận lôi đình, chỉ muốn xuất binh tiêu diệt hết tất cả mọi
người. Trương Nhĩ thống khổ nhất, trong khi thương nghị, ngay cả lời
cũng không dám nói. Phải biết, y cũng là một một thành viên trong cái
sấm vĩ thiên mệnh sở quy kia a. Có lẽ, Hạng Vũ đang nén tâm tư, phải
diệt trừ y.
Tốt nhất là, Hạng Vũ quên mất y. Nhưng mỗi ngày y đều lắc lư trước mặt
Hạng Vũ, có đôi khi, Trương Nhĩ cảm thấy, ánh mắt của Hạng Vũ nhìn y,
đều rất cổ quái.
- Thượng tướng quân, tuyệt đối không được!
Phạm Tăng ngăn cản Hạng Vũ, cười khổ nói:
- Tướng quân, lúc này xuất binh, chỉ sợ chính là đúng tâm tư của người
khác. Chư hầu hiện nay, cũng đều theo đuổi tâm tư của mình. Tướng quân
khẽ động, làm chuyện không tốt liền biến thành cái đích cho mọi người
chỉ trích. Việc cấp bách là tướng quân nhất định phải lấy được thành quả chiến đấu lớn dùng để uy hiếp chư hầu.
Đối với lời nói của Phạm Tăng, Hạng Vũ còn nghe lọt tai. Y do dự một
lát, cảm thấy Phạm Tăng nói cũng không phải là không có đạo lý.
Thành quả chiến đấu lớn hơn, từ đâu mà đến?
Ánh mắt Hạng Vũ lập tức chuyển dời đến Hàm Đan, trên người Chương Hàm. Y phải dùng thời gian ngắn nhất, đánh bại Chương Hàm ở Hàm Đan.
Đồng dạng với việc y thu thập Vương Ly ở Cự Lộc, chỉ cần chiến thắng Chương Hàm…
Cho dù chư hầu có tâm tư gì thì có thể thế nào? Còn không phải là ngoan
ngoãn cúi đầu xưng thần? Dù sao, thực lực y cũng là hạng nhất trong
thiên mệnh.
Toánh Xuyên, Trường xã.
Lưu Bang mặc một chiếc đại bào, vẻ mặt xấu hổ. Ngồi bên cạnh y, có Lư
Quán, Chu Bột, Lưu Phì, Phàn Khoái, còn một bên là hai người mà ngồi đầu chính là Trương Lương.
Bên người Trương Lương là một nam tử vóc người cao lớn tráng kiện, tuổi
chừng trên ba mươi, mày rậm, mắt to, tướng mạo đường đường.
- Quý vô năng, chẳng những mất Huyện Bái, còn liên lụy đến tính mệnh của Ly tiên sinh, chết thảm trong tay Tần cẩu. - Trong mắt Lưu Bang hiện
lên một vòng hơi nước, biểu tình trầm trọng nói.