Hình Đồ
Chương 489 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (5)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Lời đồn đãi về thiên mệnh, càng ngày càng nhiều, số người liên lụy đến, cũng càng ngày càng rộng. Toàn bộ không khí ở khu vực Sơn Đông, đều trở nên quỷ dị.
Chư hầu cùng chư hầu, thượng ti và hạ chúc, đều hoài nghi lẫn nhau, chờ
đợi, lo lắng.
- Triệu Cao cũng có thiên mệnh?
Bên trong thành Hàm Dương, tin đồn bay đầy trời.
Doanh Anh nghi hoặc nhìn gia nhân trước mặt:
- Y chỉ là một hoạn quan, hiện nay làm đến Trung thừa tướng đã là địa vị rất cao, lại vẫn còn cầu thiên mệnh?
Trung thừa tướng, chính là hoạn quan nội thị đảm đương chức Thừa tướng.
Chứ “Trung” này, ý chính là cấm trung. Mặc kệ Triệu Cao ngang ngược như
thế nào, cũng không quan tâm đến việc hiện nay Hồ Hợi tín nhiệm gã như
thế nào, nhưng cái thân phận hoạn quan này của gã, đã chú định gã không
thể nào giống với người bình thường. Mặc dù là thừa tướng, nhưng cũng
phủ lên người chữ hoạn.
Hiện nay Doanh Anh cũng bị Triệu Cao đặt ở phía dưới. Đặc biệt là chứng
kiến tình hình nước Tần hiện nay, không khỏi sinh ra hối hận. Nhưng
Trung úy quân ở Hàm Dương, bị con rể của Triệu Cao khống chế, mà đô úy
quân đóng ở Lam Điền đại doanh, tương tự cũng bị Triệu Cao khống chế
trong tay. Hồ Hợi không để ý tới triều chính, ngày ngày chơi đùa, căn
bản cũng không quản đến cục diện rối ren này phải giải quyết như thế
nào. Mấy lần Doanh Anh muốn bẩm báo lên Hồ Hợi, nhưng là Triệu Cao ở bên trong khống chế quá nghiêm mật, căn bản cũng không cho Doanh Anh cơ
hội.
Doanh Anh cũng sợ hãi!
Hồ Hợi tín nhiệm Triệu Cao, đã đến mức độ không còn gì hơn. Với quyền
thế trong tay Triệu Cao hiện nay, nếu như muốn hại chết Doanh Anh, cũng
giống như nghiền chết một con kiến. Nghĩ đến Doanh Tương Lư, ngẫm lại
Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật… những người đều đã trở thành oan hồn, khi
người còn sống, không phải địa vị cực cao, tay nắm đại quyền đâu này?
Bọn họ đều chết hết, mà mình còn sống.
Không phải bởi vì Doanh Anh y có bao nhiêu lợi hại, mà là bởi vì y còn
không uy hiếp được Triệu Cao. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Doanh
khôi phục nguyên khí.
Phải biết, tám trăm dặm Tần Xuyên này, có tới bốn năm triệu người nước
Tần, mới là căn bản của nước Tần. Mà chư hầu chỉ cần công phá Hàm Cốc
quan, sớm muộn cũng sẽ sinh ra đại loạn… Ừ, chư hầu nội chiến cùng một
chỗ, chính là thời điểm nước Tần lại đứng dậy.
Doanh Anh cảm giác được rằng, y đã động đến cách để cứu vãn được nước
Tần. Nhưng nếu muốn thực hiện được điểm này, còn có một điều kiện rất
quan trọng… chiếu lệnh của Doanh Hồ Hợi. Nhất định phải có chiếu lệnh
của Doanh Hồ Hợi mới có thể thuận lợi áp dụng một loạt thủ đoạn này.
Nhưng nội cung đã bị Triệu Cao khống chế rất nghiêm, muốn lấy được chiếu lệnh, nhưng cũng không dễ dàng.
Ai có thể nghĩ cách, lấy được chiếu lệnh của Doanh Hồ Hợi cơ chứ?
Trong đầu Doanh Anh, hiện lên một người.
Người này năm đó rất được tiên đế coi trọng… Mặc dù sau đó cũng đầu phục Triệu Cao, nhưng cũng là tình thế bắt buộc tạo thành. Chỉ nhìn những
hành động của y cho tới nay, cũng là người trung thành. Nhưng, không thể tùy tiện hành động, tốt nhất là liên lạc cùng y trước, thăm dò thái độ
của người này.
Ừ, đồng thời liên lạc với người này, cũng phải nghĩ cách câu thông cùng đám người Chương Hàm.
- Người tới!
Doanh Anh trầm giọng quát.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y mới ý thức được sắc trời đã tối, bọn hạ nhân sợ cũng đã nghỉ ngơi.
Được rồi, coi như là bọn hạ nhân không có nghỉ ngơi, lúc này cửa cung
Hàm Dương cũng đã đóng, không cách nào liên lạc được với người kia, có
chút nóng ruột!
Nghĩ tới đây, Doanh Anh đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi. Tâm tình thoáng cái thoải mái hơn, y hưng phấn đi lại trong phòng qua lại hai vòng, rồi sau đó hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm.
Hết thảy, đợi trời sáng rõ…
Quảng Võ Thành lừng lẫy, ở trong màn đêm, lộ vẻ trang nghiêm.