Hình Đồ

Chương 490 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (6)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Nơi đây sau

khi đại chiến ở Hà Nam chấm dứt, bắt đầu tu kiến thành trì, trải qua bảy năm kinh doanh, đã trở thành nơi thông yếu giữa Cửu Nguyên quận và Bắc

Địa quận. Càng là hai bên bờ Hoàng Hà, giống như một viên minh châu sáng chói. Trong đám phế tích ở Phú Bình ngày xưa, có một cái mộ bia rất

lớn. Trên tấm bia có khắc tám chữ to: nước Tần oai hùng, cộng phó quốc

nạn.



Đây cũng là khí khái của người nước Tần, là kết tinh của tinh thần bất

khuất trong năm trăm năm của nước Tần. Chữ, chính là Đại công tử Phù Tô

tự mình viết, mời bậc thầy là Nghĩa Cừ khắc chữ lên đó. Tấm bia đá màu

đen, dưới ánh trăng lại càng tăng thêm vẻ trang trọng.



Từ khi Bắc Quảng Võ Thành xây dựng đến nay, trước sau đã di dời đến sáu

nghìn hộ cư dân, gần ba mươi nghìn người. Trong đó, từ Nội Sử quận, do

Thủy Hoàng Đế Doanh Chính hạ chiếu di chuyển ba nghìn hộ, về sau đại

công tử Phù Tô từ trong ba mươi nghìn hộ dân chúng chuyển đến Cửu Nguyên quận, chọn ra hai nghìn hộ Lũng Tây nước Tần, di cư tới nơi đây. Tăng

lưu dân lên gần một nghìn hộ.



Chỉ là, thủ vệ Bắc Quảng Võ Thành cũng không phải là rất mạnh mẽ. Đặc

biệt là khi Vương Ly khởi binh đến Bắc Cương, đem ba nghìn quân Tần

trước kia đóng tại Quảng Võ Thành điều đến huyện Cửu Nguyên.



Có thể nói, Bắc Quảng Võ Thành biến thành một tòa thành không. Khi Lữ

Thích Chi và Nhâm Ngao phụng mệnh đảm nhiệm xuất kích, cơ hồ là binh bất nhận huyết lấy lại Bắc Quảng Võ Thành. Mà cư dân Quảng Võ Thành cũng

không có phản ứng quá lớn. Lữ Thích Chi là phụng mệnh Quảng Võ quân đến

đây, mà Bắc Quảng Võ Thành là đất phong của Quảng Võ quân. Dân chúng di

cư đến Bắc Quảng Võ Thành, đối với những chuyện về năm đó của Lưu Khám,

cũng là nghe nhiều nên thuộc.



Cho nên, hết thảy tiến hành đều vô cùng thuận lợi.



Lưu Khám đến đây tuần thị, dân chúng Bắc Quảng Võ Thành tất nhiên rất hoan nghênh.



Vốn là Lữ Thích Chi chuẩn bị nghi thức nghênh đón, thật không nghĩ đến,

một chuyến xe ngựa của Lưu Khám cũng không có trực tiếp tới Bắc Quảng Võ Thành, mà là đi tới khu phế tích Phú Bình. Hắn dâng hương cầu nguyện ở

nơi phế tích này, tế bái những anh linh năm đó đã chết. Trước tấm bia đá của nước Tần, khóc lớn.



Mặc dù đã qua hơn tám năm, nhưng cảnh tượng năm đó vạn ngựa hí vang, máu cài lửa đan hiện rõ mồn một trước mắt. Lần khóc này, đã thu hết dân tâm của Quảng Võ…



Bạc Nữ ngồi ở hậu viện trong bát giác đình, vui vẻ nói chuyện cùng một nữ tử.



- Triệu nhi, nghe nói ngươi gần giống, gần thành, gần bằng Lã phu nhân rồi hả?



Triệu nhi là tên người thiếu phụ đang ngồi cạnh Bạc Nữ. Nàng vốn tên là

Triệu Nữ, cũng giống với Bạc Nữ, đều là nữ nhân bị Chu Thị tặng cho Lưu

Khám. So với Bạc Nữ lớn hơn một chút, mắt xếch, mày liễu, mũi quỳnh,

khuôn miệng nhỏ nhắn, mỹ mạo vô cùng, eo thon, mông đầy, đùi đẹp gót

sen. Nghe nói, nàng vốn là nữ nhi ngoan của nhà người ta, vì cảnh nhà

suy sút, mà trở thành tỳ nữ. Sở trường là nhạc luật và múa. Quan trọng

nhất, Triệu Nữ này rất biết quyến rũ người khác, nội tâm cũng sâu xa.

Lần đầu tiên Lữ Tu nhìn thấy nàng, đã cảm thấy tiểu nương này, chính là
đều không có cách nào trói buộc tâm cảnh của nàng. Lẳng lặng ngồi ngẩn

người bên thư án, trong đầu hiện ra thân ảnh hùng tráng của Lưu Khám.



Đêm hôm ấy, tại Đốn Khây, Lưu Khám đem xiêm y khoách lên vai nàng, sự

quan tâm trong ánh mắt, làm cho nội tâm Bạc Nữ cảm thấy ấm áp. Hồi tưởng về thời gian đi theo Lưu Khám, trải qua bao điều, hai gò má của Bạc Nữ

nóng lên, thật ngượng ngùng.



- Bạc Nhi!



Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lữ Thích Chi, làm cho Bạc Nữ đang

trầm tư tỉnh lại. Nàng vội vàng đi ra khỏi thư phòng, chỉ thấy Lữ Thích

Chi đang đứng ngoài hành lang, bên cửa phòng ngủ Lưu Khám.



Bởi vì quan hệ với Triệu Nữ, khi Lữ Thích Chi xưng hô với Bạc Nữ, cũng

là dùng “Bạc Nhi” thay thế. Y nhìn nhìn trong phòng, lại nhìn Bạc Nữ một chút, trầm giọng nói:



- Bạc Nhi, hôm nay tỷ phu uống có chút say. Buổi tối nay ngươi vất vả một chút, nói không chừng nửa đêm hắn sẽ muốn uống nước.



- A!



Bạc Nữ nghe vậy, vội vàng chạy tới.



Đã thấy Lưu Khám đang nằm ở trên giường, say khướt, nhịn không được trách cứ:



- Thiếu tướng quân, sao lại để Quân hầu uống nhiều rượu như vậy?



Lữ Thích Chi giật mình một chút, sau đó nói:



- Hôm nay tỷ phu đi tế báo bia nước Tần, nhớ tới cuộc huyết chiến Phú Bình năm xưa, trong lòng có chút không thoải mái.



- Ta đi đun chút nước, Thiếu tướng quân nghỉ ngơi đi.



- Vậy được, liền nhờ ngươi rồi!



Lữ Thích Chi nói xong, xoay người rời đi. Nhưng được hai bước, y đột nhiên dừng lại:



- Tiểu nương này rõ ràng chỉ trích ta? Con mẹ nó, ta lại còn giải thích

với nàng cái gì a… Quái, khi tiểu nương này tức giận, lại có phần khí

khái, làm ta giật cả mình.



Làu bàu một mình xong, Lữ Thích Chi chỉ hơi có chút khó hiểu lắc đầu, đi về phòng mình. Mà lúc này Bạc Nữ đang chạy vào bếp đun nước, cũng ý

thức được vừa rồi mình lại dùng giọng điệu đó nói chuyện.



Tim đập thình thịch.



Ta sao thế này? Không phải là uống rượu say thôi, vì sao phải tức giận như vậy chứ?



Mặt nàng thoáng cái nóng bỏng…