Hình Đồ
Chương 501 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (17)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Triệu Cao nổi lên sát tâm đối với Chương Hàm, đó là chuyện từ xưa đến giờ.
Thứ nhất, Chương Hàm là người Lý Tư đề bạt lên, Lý Tư là người đã chết
trong tay lão, Chương Hàm có tâm báo thù cho Lý Tư hay không, không biết được.
Mà thứ hai, Chương Hàm cầm trọng binh trong tay. Một
người không bị Triệu Cao khống chế, trong tay lại cầm trọng binh, trước
sau chẳng phải làm cho người không yên tâm.
Điểm thứ ba, Chương Hàm cũng là Thiên mệnh, lại càng làm cho Triệu Cao không thể không sinh lòng cố kỵ.
Nhưng nếu chỉ kể đến ba điểm trên, còn chưa đủ sức làm cho Triệu Cao hạ quyết tâm ra tay đối với Chương Hàm. Dù sao, chiến cuộc ở Sơn Đông,
hiện nay có thể gọi là thối nát. Hoàn toàn do Chương Hàm một tay chèo
chống, mới kéo dài được cho đến bây giờ. Triệu Cao tuy dục vọng quyền
lực rất nặng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Khi con rể Diêm Nhạc dèm
pha với lão, Triệu Cao thậm chí còn mắng mỏ Diêm Nhạc, bắt Diêm Nhạc
không được phép nhắc lại chuyện này.
Như vậy, tại sao đột nhiên Triệu Cao lại hạ quyết tâm giết Chương Hàm cơ chứ?
Nguyên do chính là do một người!
Chiến cuộc ở Sơn Đông chậm chạp không có động tĩnh, làm cho Triệu Cao
cũng cảm thấy buồn bực. Đặc biệt là Đổng Ế chiến bại, vứt bỏ mất ba vùng Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, quả thực đã dọa cho Triệu Cao một
kích. Chiến cuộc thối nát ở Sơn Đông, nhân tâm Quan Trung bất định, đã
xuất hiện một vài thanh âm phản đối. Đây hết thảy, Triệu Cao mặc dù lo
lắng, lại cũng không lo lắng. Với nội tình của nước Tần, tuy chiến cuộc
nhất thời bất lợi, nhưng cũng không phải là không thể vãn hồi.
Về phần dân ý…
Cứ gác qua một bên đi thôi!
Triệu Cao cầm đồ đao trong tay, chẳng lẽ lại còn sợ một đám người quê
mùa sao? Nếu quả thật bắt đầu náo động lên, cũng có thể rất nhẹ nhàng mà giải quyết vấn đề.
Đêm hôm ấy, Triệu Cao xử lý xong chính vụ, từ nội cung về đến nhà.
Lão chưa kịp ngồi vững, thì hạ nhân đến bẩm báo:
- Hàm Dương lệnh cầu kiến!
Hàm Dương lệnh, chính là Diêm Nhạc, con rể của Triệu Cao. Tuy nói Triệu Cao rất sủng ái Diêm Nhạc, nhưng ngoài mặt, quy củ lại không thể thiếu.
- Để cho y vào đi!
Triệu Cao mệt mỏi nói một câu.
Hai tỳ nữ xinh đẹp mang đến món súp dê, hương thơm ngào ngạt. Triệu Cao xé vài mẩu bánh mì chấm vào súp dê, Vừa đưa tới miệng thì Diêm Nhạc vội vã chạy vào, vừa vào đến cửa liền kêu to:
- Thừa Tướng không xong rồi, thừa tướng không xong rồi!
- Khốn kiếp, lão phu đang ngồi yên ổn ở đây, ngươi kêu oang oang cái gì?
Diêm Nhạc thở hồng hộc, trên trán đầy mồ hôi, khẽ giật mình, chợt hiểu mình sơ hở trong lời nói, vội vàng quỳ xuống mà nói:
- Cha, ngài đứng nóng giận, là hài nhi nóng vội, trong lúc nhất thời nói sai, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!
Triệu Cao trong phòng đi tới đi lui, chắp tay sau lưng, tự hỏi phía sau phong thư này, phải chăng đã ẩn tàng một ít sự tình không muốn người
khác biết?
Nguyên một đám tỳ nữ câm như hến, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Ai cũng biết, tính tình Triệu trung thừa không tốt lắm, làm không tốt vô cùng có khả năng sẽ giết người thật!
- Người đâu!
- Dạ!
Triệu Cao nói:
- Lập tức cho gọi Bách Lý chiêm sự tới, nói ta có chuyện muốn cùng hắn thương nghị.
Bọn hạ nhân vội vàng đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng. Triệu Cao lại ngồi xuống, cầm thư lên đọc đi đọc lại, sau một khoảng thời gian, hừ
lạnh một tiếng.
Ước chừng thời gian một nén hương ,
Chiêm sự Bách Lý Thuật Chiêm sự phủ đang trong lúc ngủ mơ bị đánh thức , thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp sửa sang lại, hoảng hoảng hốt
hốt đi tới trước mặt Triệu Cao . Trong lòng y âm thần bất an, còn cho
là mình đã làm sai chuyện gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt .
- Bách Lý ngồi đi!
Triệu Cao ý bảo Bách Lý Thuật ngồi xuống, lại để cho người dâng rượu, nước .
- Bách Lý à, chúng ta quen nhau cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ!
Bách Lý một mực cung kính trả lời:
- Hồi Trung thừa, qua mười bảy ngày nữa là vừa vặn hai mươi năm.
- Hai mươi năm… Ha ha, nhoáng một cái chúng ta đều già rồi… Bách Lý,
trước kia ta có chút đối với ngươi không tốt, hôm nay liền mời ngươi một chén, mong ngươi chớ có để trong lòng.
Bách Lý trong lòng khẽ run lên, gượng cười nói:
- Trung thừa, ngài vì sao lại nói thế.
Triệu Cao nói:
- Bách Lý, chúng ta đều là người không còn toàn vẹn, ở trong mắt người
ngoài, không là cái gì. Đừng nhìn ta hôm nay phong quang vô hạn, nhưng
trên thực tế…
Ai, càng là như thế, chúng ta nên càng đoàn kết đúng không?
- Trung thừa nói chí phải!
- Ta nghe nói, trước kia ngươi thao diễn ca múa, nhận mấy cái khuê nữ, có chuyện này hay không?
Bách Lý Thuật cả mặt đều trắng bệch, cố tự trấn định nói:
- Làm phiền Trung thừa quan tâm, lúc ấy nghĩ đến chính mình mệnh khổ, cho nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.