Hình Đồ

Chương 502 : Phủ Việt ở Long Trì, Lưu thị lập quốc (18)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Triệu Cao nghe vậy cười ha hả.



- Bách Lý, đây sao lại coi

là chuyện ngu xuẩn? Có mấy người vừa ý bên cạnh chiếu cố người, cũng

thật là một chuyện tốt. Như vậy đi, ngươi đem tên mấy nữ nhi đó nói cho

ta...ta phái người đem các nàng đưa qua. Lớn tuổi rồi, bên người không

có tri kỷ chiếu cố, cũng thật sự là không thoải mái.



Bách Lý mạnh mẽ đè nén tâm tình khẩn trương, cười nói:



- Như thế, phải đa tạ Trung thừa rồi!



Triệu Cao đang nói chuyện đó, bỗng đột nhiên chuyển đề tài:



- Bách Lý, gần đây trong cung có chuyện gì phát sinh sao?



Bách Lý tròng mắt đảo quanh, cắn răng mạnh một cái giống như hạ quyết

tâm, tiến lên nhanh hai bước, quỳ gối trước mặt Triệu Cao.



- Trung thừa, Bách Lý đáng chết!



Ánh mắt Triệu Cao sáng lên, nói khẽ:



- Bách Lý, ngươi làm cái gì vậy? Có lời hãy từ từ nói, tại sao lại có bộ dáng như thế này?



- Trung thừa, Bách Lý…



Bách Lý khóc ròng ròng:



- Không dối gạt trung thừa, khởi điểm Bách Lý đích thật là có chút oán

trách Trung thừa, cảm thấy Trung thừa đối đãi với ta quá bạc. Đặc biệt

là hai nữ nhi của ta bị Hàm Dương lệnh giết chết, trong lòng ta, là giận mà không dám nói gì ah.



- Há, có chuyện như này sao?



Triệu Cao khẽ giật mình, sau đó liền vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Bách Lý dìu y đứng lên:



- Tên khốn kiếp đó càng ngày bạo ngược? Ta thật sự là không biết ah…

Nhưng là Bách Lý à, ngươi nên cùng ta nói một tiếng mới được a, chúng ta nói như thế nào cũng là bạn cũ. Vì tiểu súc sinh kia mà làm tổn hại đến tình nghĩa, quả là không đáng.



Bách Lý đùa giỡn kiểu này, có thể nói là diễn đến xuất thần nhập hóa .



Y vừa nức nở vừa nói:



- Trước đó vài ngày, ta bởi vì chuyện nữ nhi, tại trong tửu quán uống

rượu. Có một ngày, có người tới tìm ta, nói là dẫn ta đi gặp một người.

Ta đi theo, nhưng đến lúc đó mới biết được, người gặp ta chính là Đại

Tướng Quân!



Khóe mắt Triệu Cao giật giật hai cái.



- Đại Tướng Quân tìm ngươi làm gì?
- Lão Tiêu, sức khỏe tiên sinh gần đây như thế nào?



Trên mặt Tiêu Hà mang vẻ lo lắng, khẽ nói:



- Hai ngày trước khi gặp mặt Thiệp Gian tướng quân còn đỡ một chút;

nhưng bây giờ lại rất suy yếu… An Kỳ và Bạch Thuật đã cạn kiệt toàn lực, nhưng nghe ý của bọn họ, tiên sinh có thể kéo dài tới bây giờ, đã là

cực hạn. Chậm nhất vừa vào đông, chỉ sợ tiên sinh cũng…



Sẽ thế nào?



Tiêu Hà cũng không nói gì nữa, nhưng Lưu Khám có thể nào lại không rõ.



Nhưng đột nhiên có một tầng khí lạnh xông lên đầu, theo bản năng bước nhanh hơn, đi vào cửa trạch viện của Công Thúc Liêu.



Người phụ trách chăm sóc Công Thúc Liêu chủ yếu là hai người Bạch Thuật và Thích Cơ. Bạch Thuật là con rể của Lý Do, từng nhậm chức trong thái y viện, y thuật cũng có chút cao minh. Nhưng khi Lưu Khám nhìn thấy Bạch

Thuật, sắc mặt của y có vẻ rất khó coi, cũng vô cùng mệt mỏi.



- Tiên sinh hiện tại thế nào?



Bạch Thuật tiến lên chào, rồi sau đó thấp giọng nói:



- Tiên sinh bây giờ là gượng chống đỡ, nhưng phong tà nhập xương cốt,

đã khó cứu chữa… Ti hạ cùng An Kỳ tiên sinh cho rằng, tiên sinh tối đa

có thể kéo dài đến mùa thu. Nhưng sau khi nhập thu, e là có dùng linh

đan diệu dược, cũng không có tác dụng gì nữa.



Lưu Khám hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Bạch Thuật:



- Đừng quá áy náy, các ngươi cũng đã tận lực rồi!



Hôm nay, đã là đầu tháng tư rồi.



Dựa theo thời tiết, ước chừng không quá ba tháng, Công Thúc Liêu sợ sẽ…



Đối với kết cục này, Lưu Khám cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Không phải

là hắn không thông y thuật, tất nhiên cũng biết, tình trạng cơ thể của

Công Thúc Liêu. An Kỳ cũng thế, Bạch Thuật cũng vậy, đã lấy hết toàn

lực. Nếu không, dựa theo chẩn đoán trước kia, liền không qua khỏi được

mùa xuân.



Hắn vuốt vuốt hai gò má:



- Hiện tại có thể đi vào gặp tiên sinh sao?



- Tiên sinh vừa tỉnh ngủ, Thích Cơ đang ở bên trong giúp ông ăn uống.

Chủ công muốn vào cũng được, nhưng không thể quá lâu… Hiện tại tiên sinh cần nhất chính là tĩnh dưỡng.



- Ta hiểu rồi!



Lưu Khám nhẹ gật đầu, cùng Tiêu Hà liếc nhau, hai người một trước một sau, đẩy cửa đi vào phòng.