Hình Đồ
Chương 542 : Cao Tổ tận thế (3)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Hàm Đan, cố đô Triệu quốc.
Sau khi đã trải qua mấy phiên
huyết chiến, cổ đô lão thành đã từ từ yên tĩnh lại, chậm rãi khôi phục
sự huyên náo của năm xưa. Chẳng qua là vùng đất ruộng ngoài thành,
bởi vì trong quá khứ chiến sự xảy ra liên miên, đa số đều đã bị
hoang phế. Nhưng chỉ cần có người, những ruộng đất sớm muộn gì cũng có thể biến thành đồng cỏ phì nhiêu. Có thể ngay khi sang năm… Hoặc là,
phải lại chờ thêm một ít thời gian nữa.
Gió thu thổi qua
man mác, ánh mặt trời rải nhẹ khắp nơi. Trên quan đạo, một đội kỵ quân đang chạy phóng nhanh đến chỗ này.
Cách cửa thành còn một khoảng, đã nghe có người la lên:
- Cửa ải phía trước mau nhường đường, Hàn tướng quân đem chiến mệnh đến đây báo cáo!
Hàn tướng quân là ai?
Trong quân đội Sở Hạng, những người được phong chức tướng quân
cũng chỉ bảy, tám người mà thôi. Mà trong số bảy tám này, người trẻ tuổi nhất, chiến công hiển hách nhất, không gì bằng chính là Hàn Tín - một trong Ngũ đại tướng..
Môn Bá lập tức mở ra cửa lớn, một nhóm kỵ đội nhanh như chớp đã tiến vào trong thành.
- Lão ca, Hàn tướng quân không phải đóng giữ ở Cự Lộc, sao lại đột nhiên trở về Hàm Đan cơ chứ?
- Nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra!
Môn Bá bóng lưng đội nhìn kỵ, thấp giọng nói:
- Thượng tướng quân đã quyết ý muốn vây quét bọn Tần phỉ ở núi Thái Hành, bây giờ đột nhiên muốn Hàn tướng quân trở về, nói không chừng là đã xảy ra sự cố gì đó. Theo ta thấy, e là Thượng tướng quân có kế
hoạch lớn.
Trong lúc binh sĩ giữ cửa thành thay nhau nghị luận, thì đội kỵ binh đã đến trước cửa vương cung Hàm Đan.
Hàm Đan vốn là đô thành của Triệu quốc.
Sau khi Thủy hoàng đế công phá Hàm Đan đã tàn sát hết người Hàm Đan,
ngay cả Triệu Vương cung cũng bị một bó đuốc thiêu hủ. Sau đó đám
người Võ Thần đi tới Hàm Đan, lập lại Triệu quốc. Ở trên phế tích của
vương cung trước kia, xây dựng lại một toà vương cung khác, bây giờ
thì bị Hạng Vũ sử dụng làm soái phủ.
Hàn Tín lập tức nhảy xuống ngựa nhanh chân đi tới trước cửa cung.
- Hàn tướng quân, Thượng tướng quân đang triệu tập mọi người nghị sự,
có dặn dò nói nếu tướng quân tới, có thể lập tức đi gặp hắn.
vấn an từng người bọn Phạm Tăng đã, cuối cùng mới trừng mắt nhìn
Long Thả một chút,
- Lão Long, Thượng tướng quân ở trước mặt, sao lại vô lễ vậy.
Ba người Phạm Tăng, Trần Anh, nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị sự tán thưởng.
Hạng Vũ lộ ra một vệt nụ cười,
- A Tín, đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ.
Mặc dù miệng nói không cần đa lễ, nhưng trong lòng gã vẫn cảm thấy,
tiểu tử Hàn Tín này thật hiểu lễ phép, nghi thức cơ bản, biết tôn ti
trên dưới. So sánhra, đám người Long Thả, Kình Bố, thì lại thiếu đi mấy phần lễ nghi. Tuy Hạng Vũ cũng không thèm để ý, nhưng về mặt tình cảm đối với Hàn Tín lại tăng thêm mấy phần.
Hàn Tín ngồi xuống ở bên người Trần Anh.
- A Tín, ta hết sức khẩn cấp triệu ngươi từ Cự Lộc trở về là có chuyện lớn muốn thương nghị.
Hạng Vũ nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, mười ngày trước Lưu Bang đã công phá
Võ Quan, tiến vào Quan Trung… thắng lợi liên tiếp, đã áp sát Hàm Dương.
Ta nghe nói, hắn ở Quan Trung trắng trợn thu mua lòng người, ý đồ tự
lập. Chúng ta ở Hà Bắc liều sống liều chết, nhưng tên Lưu Bang kia nhân
cơ hội này chiếm lĩnh Quan Trung, thực không vì người khác, ý ta là
xuất binh, tiêu diệt y.
- Nếu Thượng tướng quân muốn xuất binh, ta nguyện làm tiên phong, công phá Hàm Cốc quan!
Long Thả đứng lên, vung tay lớn tiếng la lên.
Hạng Trang cũng nói:
- Huynh trưởng, ta đã sớm nhìn tên tặc này không vừa mắt, nếu huynh
trưởng muốn đem quân tiêu diệt y, Hạng Trang này việc nghĩa chẳng từ.
Hàn Tín đã biết trước kết quả này, nên cũng không thể mở miệng.
Kình Bố nói:
- Thượng tướng quân, bộ binh và nhân mã của ta, trong khoảng thời
gian chiếm đóng Cự Lộc đã bị tổn thương rất nặng. Mặc dù đã được
nghỉ ngơi, thế nhưng muốn tái chiến, sợ là vô lực.