Hình Đồ
Chương 543 : Cao Tổ tận thế (4)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Tào Cữu nói:
- Bây giờ vùng Hà Bắc, loạn lạc chưa yên. Trần
Dư lập lại Triệu quốc, Tư Mã Ngang đặt chân ở Thái Nguyên, ý đồ của
chúng đều không nắm rõ lắm. Đáng sợ hơn là đại tướng Chung Ly Muội, Lý Tả Xa của Đường quốc Bắc Cương tọa trấn Nhạn Môn, Đại Quận, khắp
nơi đều nhìn chằm chằm vào Hà Bắc. Nếu như không thể đem những này mầm họa tiêu diệt, Hà Bắc định khó có thể dẹp yên.
Vẻ mặt Hạng Vũ không hề có cảm xúc, nhìn về phía Phạm Tăng.
- Thật ra thì ta không lo lắng bọn Trần Dư, Tư Mã Ngang, người
khiến ta lo lắng nhất chính là Đường quốc Bắc Cương. Lưu Đường quốc
trong khoảng thời gian ngắn đã chiếm được bốn quận ở Bắc Cương, uy
vọng bây giờ đang lúc lên cao. Nếu như Thượng tướng quân rút khỏi Hà Bắc, chỉ sợ quân Đường cũng sẽ không giảng hoà. Chẳng qua, quả
thật thì cũng không thể không đánh Quan Trung, nếu tên Võ An hầu đứng vững ở Quan Trung, sẽ liên thủ cùng Đại Vương, lúc đó Thượng tướng
quân muốn có đất cắm dùi cũng khó có được. Vì lẽ đó, Quan Trung
nhất định phải đánh, nhưng cũng cần có người dẹp ở Hà Bắc.
Trần Anh cũng nói:
- Nếu Thượng tướng quân dụng binh với Quan Trung, thì cần phải cẩn
thận với Ngụy Quốc và Tề quốc, chỉ sợ bọn họ sẽ không cùng một lòng
với chúng ta.
- Không sai, Tề, Ngụy đối đầu với tướng
quân luôn có sự đố kị. Đặc biệt là Tề quốc, Thượng tướng quân đã
chém giết Tống Nghĩa, trước đó còn đánh vào Tiết quận, khiến cho người nước Tề mất hết mặt mũi. Nếu chúng ta dụng binh Quan Trung, cũng
không thể không phòng người Tề và Ngụy, cần có người làm kinh sợ mới
được.
Khi mọi người nghị luận sôi nổi, ánh mắt của Phạm Tăng đã rơi trên người HànTín.
- Hàn tướng quân, vì sao ngươi không nói lời nào?
Hàn Tín liền vội vàng đứng lên nói:
- Tín không dám nói, Thượng tướng quân không hỏi, Tín làm sao có
thể nói. Chẳng qua, Tín có một lời, nếu Thượng tướng quân dụng binh với Quan Trung, Tín có thể bảo vệ cho Hà Bắc, cũng có thể kiềm chế
binh mã của đại tướng Bành Việt nước Tề, khiến cho chúng không cách nào uy hiếp được Tướng quân.
Nói mất cả nửa ngày, một câu nói này của Hàn Tín cũng đúng với ý muốn của Hạng Vũ.
Muốn dẹp yên Hà Bắc, cần kiềm chế người Tề…
Hạng Vũ cùng Phạm Tăng nhìn nhau, âm thầm gật gật đầu,
- A Tín, ta giao phó Hà Bắc cho ngươi, ngươi có chắc chắn tiêu diệt được đám ác tướng Tần phỉ hay không?
Ly Thương suy nghĩ một chút,
- Mặc dù Hàm Cốc quan thủ vệ đã bớt nghiêm ngặt. Nhưng mấy người chúng ta muốn
thông qua Hàm Cốc quan thì… đoàn người của chúng ta thật sự là
quá đông... Rất dễ bị phát hiện, chỉ sợ là vô cùng nguy hiểm.
Lưu Bang nói:
- Chính là đạo lý này. Bây giờ Quan Trung đã loạn đến rối tung rối
mù, cũng là thời cơ duy nhất để chúng ta thông qua Hàm Cốc quan. Một
khi thằng con Lưu gia kia ổn định được cục diện của Quan Trung, bước
kế tiếp họ làm sẽ tăng cường thủ hộ Hàm Cốc quan. Chúng ta nhất
định phải mau chóng thông qua, hơn nữa cũng nhất định phải thông qua,
bằng không ngươi và ta chỉ có một con đường chết. Mang theo rất nhiều người, sợ không thể dễ dàng vượt quan. Chúng ta đổi quần áo dân dã, thừa dịp lúc mọi người nghỉ ngơi, suốt đêm xuất phát… Phỏng chừng đến
ngày mai vào lúc giữa trưa, đã có thể vượt qua kiểm tra rồi.
Ly Thương nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Nhưng cứ nghĩ đến
chuyện phải vứt bỏ những thân vệ đã theo gã vào sinh ra tử rất
nhiều lần, quả thật không có chút đành lòng.
Lưu Bang là nhân vật cỡ nào? Làm sao không hiểu tâm tư của Ly Thương, liền khẽ mỉm cười:
- Ly Thương, ngươi không nên vì bọn họ mà lo lắng. Trên thực tế, bọn
họ đi theo hai người chúng ta, trái lại càng thêm nguy hiểm… Lưu gia tử
kia rất thích mua danh chuộc tiếng, bị bọn chúng bắt làm tù binh,
nói không chừng lại có thể sống sót. Chúng ta làm như này cũng là vì
tốt cho bọn họ mà thôi!
Nghe được lời này, Ly Thương gật đầu liên tục, cảm giác mất mác lúc trước cũng tan theo khói bụi.
Hai người lập tức thay đổi trang phục, vứt bỏ xe ngựa, thừa dịp đêm
tối mà lên đường, đi về phía Hàm Cốc quan. Đêm đó thúc ngựa chạy
liên tục, đến lúc hừng đông, sương mù tản đi, hai người mới uể oải dừng lại. Lưu Bang đứng ở chỗ cao, lấy che nắng phóng tầm mắt nhìn về
phía xa xa.
Chỉ thấy ở đó có một toà quan thành, lúc ẩn lúc hiện đứng sững ở phía trước.
Hàm Cốc quan…
Lưu Bang thở phào một cái, cùng Ly Thương ở bên một dòng suối nhỏ,
rửa mặt, sửa sang lại trang phụ, sau đó chậm rãi hướng về cửa ải đi
đến. Chỉ cần qua được Hàm Cốc quan, thì có thể thoát khỏi hiểm cảnh rồi!
Khi đi đến cửa ải, thấy sĩ tốt quân Tần lười nhác,
Lưu Bang cùng Ly Thương nhìn nhau, lấy hết dũng khí, cất bước hướng
tiến lên…