Hình Đồ
Chương 569 : Đăng cơ (6)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Tiêu Hà cảm giác có chút bất ngờ đối với chuyện Lưu Khám quyết định
quyết chiến tại đầu xuân. Theo kế hoạch ban đầu là sẽ nghỉ ngơi lấy sức
nửa năm, đợi tới mùa thu hoạch năm sau quyết chiến. Vào lúc này đột
nhiên thay đổi, nhất định sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề. Trong chuyện này
liên quan tới việc mộ binh, gom góp lương thực, tuyệt đối không phải
chuyện dễ dàng.
Nhưng Tiêu Hà chính là Tiêu Hà, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng phản đối.
Ngược lại, sau khi y về nhà, lại trắng đêm không ngủ, tổng hợp các ưu
thế tại Quan Trung, tiến hành phân tích đưa ra kết luận: Không phải
không thể đánh một trận.
Đương nhiên, nếu như trận chiến này thất bại, Quan Trung đại thương nguyên khí, không tới mười năm khó có thể khôi phục.
Nói các khác, đầu xuân quyết chiến, cần dốc lực lượng cả nước.
Đáng mừng chính là, cho dù thất bại, Đường quốc vẫn có thể lấy Quan
Trung làm căn cơ ngăn cản nước Sở. Nhưng đất Hà Bắc, e là sẽ phải bỏ đi
một chút. Nhưng, nếu như chiến thắng, , Đường quốc sẽ tái hiện lại Đại
Tần quét sạch Quan Đông, nhất thống cục diện thiên hạ. Đáng để đánh cược một lần.
Tiêu Hà là một người cẩn thận, trong lòng biết việc này có can hệ trọng đại.
Sau khi đưa ra phán đoán, y cũng không vội báo cáo Lưu Khám, mà mở rộng phạm vi, tiến hành phân tích, thậm chí mời một số thần tử lão Tần tới,
thương thảo công việc liên quan. Sau ba ngày, Tiêu Hà lại đi vào phủ
Thừa tướng lần nữa, đưa ra quyết định.
- Đại Vương muốn sớm ngày phát động tiến công, cũng không phải không thể.
Tiêu Hà nói với Lưu Khám:
- Hôm nay chiến sự Bắc cương gần như đã ổn định, rất nhanh sẽ chấm dứt, cần phải lệnh cho Thiệp Gian tướng quân đóng quân ở Đông Ô Tôn, nhưng
sớm phát động tiến công, cần đánh bất ngờ một chút. Một khi hành động,
nhất định trong vòng một tuần phải giải quyết Hà Lạc, chỉ có như vậy,
mới có thể khiến dân chúng Quan Trung được yên lòng. Cuộc chiến Hạ Lạc
không thể kéo dài. Nếu để lâu ắt sinh biến, dân tâm không ổn.
Lưu Khám mỉm cười gật đầu, xem như đồng ý với ý kiến của Tiêu Hà.
Hắn trầm ngâm một hồi, rồi sau đó nói:
- Vương Tử Tần thủ lăng Công Thúc tiên sinh một năm, đã trọn tình thầy
trò. Sau khi sang xuân, Tần nhi đến Hàm Dương, ta sẽ an bài Tần nhi bên
cạnh Thừa Tướng rèn luyện một thời gian, không biết Thừa Tướng nghĩ thế
- Đạo Tử, ba năm qua, ngươi quấy rối phương Bắc giúp ta yên tâm phát
triển, công lao không nhỏ. Mạc Bắc từ nay về sau được yên bình, chính là nhờ công lao của khanh. Đạo Tử, tới đây tới đây, chúng ta cùng vào
thành.
Trần Bình hoảng sợ, vội vàng nói:
- Thần chỉ làm theo bổn phận, có đức hạnh gì cùng cưỡi ngựa với Đại Vương.
- Ta nói ngươi có, là ngươi có!
Lưu Khám không nói nhiều lời, kéo Trần Bình lên xa trượng.
Thoáng nhìn Trần Bình gầy đi một chút, nhưng khí lực lại không hề suy
giảm. Dù vậy, Lưu Khám cũng không tốn chút sức lực nào kéo y lên xe.
Lưu Tín vừa thúc xa trượng chạy đi, trong nháy mắt tiếng chiêng trống,
tiếng hò reo vang lên ngập trời. Đây là Lưu Khám đặc biệt sau người an
bài, tẩy trần đón gió Trần Bình.
Đứng bên cạnh Lưu Khám, Trần Bình hiện rõ vẻ kích động, sau hồi lâu, y mới khẽ nói:
- Đại Vương, không biết Bình có về trễ không?
Lưu Khám cười cười:
- Trò hay giờ mới bắt đầu.
Dọc trên đường đi không có nói chuyện, Trần Bình đi theo quân đoàn đã có người ai bài thỏa đáng.
Nữ tử Liên Hoa kia cũng theo sát bên cạnh Trần Bình, đi theo Lưu Khám cùng tới phủ Thừa Tướng.
Tiêu Hà đứng trên bậc thang trước cửa phủ cười ha hả. Y và Trần Bình
quen nhau đã lâu, nhưng lần này lại không ra khỏi thành nghênh đón Trần
Bình. Lưu Khám sai người dẫn Liên Hoa tới hậu trạch, sau đó ngồi trên
thượng đình, ngạc nhiên hỏi:
- Đạo Tử, khanh dẫn theo nữ tử ngoại quốc kia đến là có ý gì?
Trần Bình dùng tên giả là Nguyên Bình thông đồng với Vương Hậu Nguyệt
Thị, mưu đồ gắn kết tình cảm với nước Nguyệt Thị. Lưu Khám thực ra cũng
biết một chút. Trong triều cũng có nhiều nghị luận, nói đức hạnh của
Trần Bình không tốt, nhưng Lưu Khám không hề để ý, ngược lại còn bổ
nhiệm Trần Bình làm Điển Khách, Chưởng Đình Úy.