Hình Đồ

Chương 570 : Đăng cơ (7)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Điển Khách chính là người đảm nhận nhiệm vụ thu phục và giáo hóa man

di, Đình Úy là người quản lý hình luật và luật pháp, quyền lực thật lớn. Nhưng, Trần Bình có có một thân phận khác, đó chính là Hữu Thừa tướng,

Vương Phu nước Đông Ô Tô.



Sau khi chiến sự Mạc Bắc được dẹp yên,

Thiệp Gian liền thống lĩnh Hữu Hộ Quân đóng ở Sơn Dương. Nhiệm vụ chủ

yếu của Trần Bình tại nước Ô Tôn bao gồm công việc ngoại giao với Đường

quốc và liên lạc với Hữu Hộ Quân. Dựa theo biểu hiện để nhìn nhận, Trần

Bình vô ý đã khống chế quân sự nước Ô Tôn. Nhưng trên thực tế, nước Đông Ô Tôn sau khi trải qua mấy lần rung chuyển đã có chút mệt mỏi. Dân tộc

du mộc, phần lớn chỉ tập kết khi lâm chiến, bình thường đều tản đi khắp

nơi. Cho nên, cái gọi là quân đội nước Đông Ô Tô cũng chỉ một vạn người

đóng ở thành Nguyệt Thị Vương mà thôi.



Trần Bình cười nói:



- Đây chính là ý của Ô Tôn Nữ Vương Mạt Ly. Thiệp Gian tướng quân thông lĩnh Hữu Hộ Quân chiến đấu khiến cho 36 bộ chín tám tộc Mạn Bặc vô cùng sợ hãi, mong muốn lớn nhất chính là có thể hòa bình lâu dài với Đại

Vương. Mạt Ly hi vọng có thể có quan hệ thông gia với Đại Vương, cho nên mới để thần dẫn theo Liên Hoa đến Hàm Dương.



Thành thân để kết giao?



Chuyện này đối với Lưu Khám mà nói, là một chuyện vô cùng nhạy cảm.

Trong lịch sử, Trung Nguyên có được hòa bình, chính là thông qua phương

thức thành thân kết giao, để thảo hiệp với dị tộc. Vương Chiêu Quân, Văn Thành công chúa Quân đại danh đỉnh đỉnh vẫn được hậu thế ca tụng, nhưng nói trắng ra chính là dùng phụ nữ để đổi lại hòa bình.



Đây

là một điều sỉ nhục. Nhưng nếu dị tộc dùng nữ nhân tới kết hôn nghị hòa

lại có một loại cảm giác khác. Lưu Khám không khỏi bật cười, nói với

Trần Bình:



- Chuyện kết hôn, trước hết hãy nán lại. Ta sắp

sửa thành thân với Mạn nhi, đâu có tâm tư cân nhắc chuyện này? Chỉ có

điều, khanh có thể phái người nói với Đông Ô Tôn nữ vương, chỉ cần nàng

ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ nàng xưng vương mấy đời tại Mạn Bắc.



Lời nói tuy thô, nhưng ý tứ rất rõ ràng.



Tìn rằng Trần Bình sẽ khéo léo truyền đạt ý tứ của Lưu Khám cho Mạt Ly, đây không phải chuyện Lưu Khám lo lắng.



- Đạo Tử, thế cục tại Mạn Bắc thế nào?



Tiêu Hà đứng bên mở miệng hỏi.



Trần Bình nói:



- Sau khi Thiệp Gian tướng quân chiếm lĩnh Sơn Dương, Mạo Đốn Hung Nô


Tiêu Hà vội hỏi:



- Đại Vương, trong thư Lý Dĩnh viết cái gì?



Lưu Khám đưa thư cho Tiêu Hà, Tiêu Hà lặng lẽ mở hộp gốm trước mắt,

liền thấy trong hộp gấm đặt một khối Ngọc Tỷ, đây chính là Ngọc Tỷ

Truyền Quốc năm đó Doanh Quả mang đi. Trong tay Lưu Khám cũng có một

khối Ngọc Tỷ, là do Doanh Hồ Hợi lưu lại. Lúc trước Doanh Hồ Hợi đăng

cơ, nhưng không có Ngọc Tỷ Truyền Quốc trong tay, vì vậy Lý Tư và Triệu

Cao bí mật ngụy tạo một khối Ngọc Tỷ. Đương nhiên hắn hiểu rất rõ, Ngọc

Tỷ Truyền Quốc vốn do Lý Tư làm ra. Cho nên, khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ,

vẫn luôn dùng Ngọc Tỷ Giả để che mắt dư luận.



Hôm nay, Ngọc

Tỷ Truyền Quốc thực sự xuất hiện ngay trước mắt Lưu Khám, nhưng hắn

không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng lại có chút nặng nề. . .



- Doanh Quả đi rồi?



Xem hết thư, mới đầu Tiêu Hà có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức cảm thấy giống như trút được gánh nặng, thở phào một cái:



- Như vậy cũng tốt, cũng là tiểu công chúa hiểu nặng nhẹ, biết tiến

biết lui. Nàng làm như vậy, cũng bớt xấu hổ, có khối Ngọc Tỷ này, Đại

Vương có thể danh chính ngôi thuận đăng cơ.



Đúng vậy, Doanh Quả đã đi rồi!



Trong ngày đầu tiên huynh đệ Lý Dĩnh đến, nàng mang theo Cáp Vô Lương

và 300 hộ vệ trung thành với Doanh Thị, âm thầm rời khỏi Hán Trung,

không rõ tung tích.



- Đại Vương, Lý Dĩnh hỏi, có truy kích Doanh Quả hay không?



Lưu Khám trầm ngâm hồi lâu, khẽ nói:



- Đi thì cũng đi rồi, đừng đuổi nữa! Lệnh cho Lý Dĩnh trở về đi. . . Kỳ thực đuổi hay không đuổi cũng không quan trọng. Nếu như ta làm không

tốt, cho dù giết nàng, cũng sẽ có người khác đoạt mất.



Tốt rồi, chuyện này dừng ở đây, chuyện tiếp theo, kính mong Thừa Tướng hao tâm tổn trí.



Trần Bình vốn muốn khuyên Lưu Khám truy sát Doanh Quả, nhưng khi nghe

Lưu Khám nói xong, lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về bụng. . .