Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 178 : Hạ Thiên hành động
Ngày đăng: 04:41 20/04/20
- Thằng khùng!
Hạ Thiên mắng một câu rồi cúp điện thoại, đúng là một thằng điên, dám uy hiếp hắn, nếu không phải đang nói chuyện điện thoại thì hắn đập cho chết tươi rồi.
Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên cầm lên xem, vẫn là số điện thoại vừa rồi.
- Này, gọi hoài thế mày?
Hạ Thiên nhận lấy điện thoại thì mắng ngay, thằng này đúng là đáng ghét.
- Tôi là Đổng Lâm, nói Lãnh Băng Băng nhận điện thoại ngay.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh tức giận.
"Đổng Lâm sao?"
Hạ Thiên nghe thấy cái tên này thì chợt có hứng thú:
- Thì ra là thằng Đổng Lâm ngu ngốc kia sao? Mày là thằng bố láo bị vợ tao xáng cho một bạt tai phải không?
- Mày, mày dám mắng tao à?
Đổng Lâm tức giận đến mức giọng nói run rẩy:
- Tốt, rất tốt, nói cho mày biết, trừ khi Lãnh Băng Băng cầu xin tao, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.
- Này, thằng ngu, dù mày cầu xin thì tao cũng không bỏ qua, mày là thằng ngu dám có ý với vợ tao, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị để anh cho lên thớt.
Hạ Thiên mắng Đổng Lâm xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Đổng Lâm cũng không gọi lại, cũng không biết có phải tức chết rồi hay không?
Lãnh Băng Băng lúc này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra:
- Có phải vừa rồi điện thoại của tôi đổ chuông không?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị nhận máy.
... ....
Bây giờ trong lòng Đổng Lâm đang bùng lên ngọn lửa tức giận, từ lần đầu tiên được gặp Lãnh Băng Băng thì hắn đã nhớ rõ dáng người và gương mặt xnh đẹp của nữ cảnh sát gợi cảm kia, nếu hắn chụp được nàng, hắn sẽ lợi dụng thân phận phó phòng công an tỉnh mà ép vào khuôn khổ. Nào ngờ trước đó hắn bị nàng xáng cho một bạt tai, sau đó cũng không còn giữ chắc phó chủ tịch, bị điều lên phòng công an.
Sau khi bị đánh thì Đổng Lâm biết Lãnh Băng Băng có hậu trường là Hạ Vân Sơn hùng mạnh, vì vậy hắn đành phải nén giận, coi như ẩn nhẫn vài năm và đến tận bây giờ.
Khi tin tức Hạ Vân Sơn gặp chuyện không may lọt vào tai thì Đổng Lâm cực kỳ vui sướng, ngọn lửa dâm tục đã chôn giấu ở tận đáy lòng cũng bùng lên khó thể ức chế. Lần này hắn nhất định phải chụp bằng được Lãnh Băng Băng vào tay.
Dựa theo kế hoạch, trước tiên Đổng Lâm sẽ cho Quách Hạo kỷ luật Lãnh Băng Băng, sau đó sẽ xuất hiện trước mặt nàng như một đấng cứu thế. Nếu Lãnh Băng Băng muốn khôi phục tự do thì phải ngoan ngoãn lên giường với hắn. Nhưng hắn không ngờ Quách Hạo lại thất bại, dù hắn không biết vì sao đối phương thất bại nhưng cũng chẳng sao, nếu không có hậu trường là Hạ Vân Sơn thì Lãnh Băng Băng chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự bình thường, mà hắn lại là phó phòng công an tỉnh. Hắn muốn một cảnh sát hình sự nho nhỏ đi vào khuôn khổ là chuyện rất dễ dàng.
Khi Đổng Lâm điện thoại thì muốn thầm ra ám hiệu cho Lãnh Băng Băng, nào ngờ nàng không nhận điện thoại, ngược lại hắn còn bị bạn trai của đối phương mắng xối xả, điều này làm hắn cực kỳ tức giận. Hắn tức tối cũng không phải bị mắng, nguyên nhân là vì tên khốn kia đã hái được Lãnh Băng Băng, đây là chuyện hắn khó thể chịu đựng.
Đổng Lâm cảm thấy tà hỏa bốc lên đầu và phải phát tiết, điều này làm hắn nghĩ đến một người, là Dương Nhạc. Trong cục cảnh sát thành phố Giang Hải, người đứng đầu là người đẹp băng giá thì thứ hai là Dương Nhạc, rõ ràng trong suy nghĩ của Đổng Lâm thì Dương Nhạc chỉ là hàng thứ phẩm thay thế cho Lãnh Băng Băng. Dù người này không đẹp như Lãnh Băng Băng, cũng không có dáng người bốc lửa và sự gợi cảm khủng bố của Lãnh Băng Băng, nhưng chỉ cần xếp vị trí thứ hai sau người đẹp băng giá cũng là quá đủ.
Đổng Lâm đang định đợi đến tối mới phát tiết trên người Dương Nhạc, nhưng đến bốn giờ chiều thì hắn đã phát hiện mình không thể nhịn được. Vì vậy hắn điện thoại cho Dương Nhạc, sau đó lấy cớ rời khỏi phòng làm việc.
Nửa giờ sau Đổng Lâm vội vàng đến khách sạn Lam Thiên, Dương Nhạc đã sớm chờ trong phòng. Đổng Lâm nhìn thấy nàng thì phóng đến vật ngửa lên giường như hổ đói vồ mồi.
Đổng Lâm nhanh chóng kéo quần Dương Nhạc, hắn vẫn để mặc áo trên người nàng. Sau đó hắn đưa cây sắt đã sớm điên cuồng vì dục hỏa đâm vào người Dương Nhạc, ngay sau đó hắn trở nên cuồng loạn.
- Lãnh Băng Băng, tôi cho cô chết... ....
- Lãnh Băng Băng, cho cô chết... ....
Đổng Lâm vừa lên xuống ra vào trên người Dương Nhạc vừa mắng Lãnh Băng Băng, khoảnh khắc này hắn giống như đã toàn toàn xem người phụ nữ oằn oại bên dưới là Lãnh Băng Băng.
Dương Nhạc hình như cũng không quan tâm, nàng rên rỉ rất phóng đãng, không những phối hợp mạnh với động tác của Đổng Lâm, còn phối hợp với tâm lý biến thái của đối phương.
- Hự... ....
Trong cổ họng Đổng Lâm phát ra một tiếng gầm, thân thể đột nhiên run lên rồi đổ sập xuống.
"Đúng là vô dụng!"
Dương Nhạc thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng lại ỏn ẻn nói:
- Đổng ca, anh thật lợi hại... ....
Đổng Lâm không có chút phản ứng nào, Dương Nhạc không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nghiêng người xem xét mà vẻ mặt lập tức tái nhợt. Lúc này Đổng Lâm đang trợn trừng mắt, hai trong đen không nhúc nhích, vì vậy mà Dương Nhạc cẩn thận dùng tay thăm dò chóp mũi của đối phương. Khoảnh khắc này cả người nàng như đơ ra, hô hấp ngừng lại, trống ngực đập lên điên cuồng.