Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 222 :

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Một người đẹp mặc bikini đánh người, tin chắc có rất ít người được nhìn thấy, mà một người đẹp đánh một đám người, đây chắc chắn chưa từng người nào được gặp. Lần này trên bờ cát một hòn đảo giữa hồ có rất nhiều người may mắn được nhìn tình cảnh này, tất nhiên trong số những người này có cả những kẻ không may bị đánh.



Những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, vài chục người vây quanh Hạ Thiên và Liễu Mộng lập tức bị trúng chiêu trong vài phút, kẻ nào nhẹ cũng chỉ bị gạt ngã hoặc trúng đấm lui về phía sau, nặng thì bị đánh gãy mũi sưng má. Có vài tên xiu xẻo nhất bị đánh cho trật khớp phát ra những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.



- Hì hì, tiểu bại hoại, có phải chị rất lợi hại không?



Liễu Mộng nhìn thấy kết quả này mà cảm thấy rất hài lòng.



- Lợi hại, không hỗ là vợ tôi.



Hạ Thiên chăm chú gật đầu.



- Cô cô, anh rể, chúng ta tranh thủ chạy ra thôi.



Liễu Vân Mạn chạy tới nói bằng giọng lo lắng.



- Sao phải chạy.



Liễu Mộng không muốn:



- Cô còn chưa chơi đủ.



- Mà sao phải chạy?



Hạ Thiên cũng không muốn chạy, chẳng phải chỉ đánh vài tên dê xồm sao? Có gì không được?



Hàn Hiểu và Thẩm Vân thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Mộng, lợi hại, đúng là lợi hại, đối phương không những xinh đẹp còn đánh đấm như phim, đánh nhau có thể nói là một địch trăm, đúng là hình tượng nữ siêu nhân.



- Là các người gây rối sao?



Một bảo vệ đi đến nhìn Liễu Mộng, ngay sau đó thiếu chút nữ đã vứt bỏ hồn phách.



- Anh bảo vệ, lời này của anh là sai rồi, anh xem cô cô của em xinh đẹp như vậy, sao lại gây rối? Đám đàn ông kia muốn sàm sỡ với cô cô, vì vậy mà cô cô của em mới bất đắc dĩ ra tay.



Liễu Vân Anh chớp mắt, nàng cười hì hì nói với tên bảo vệ.



Một đám đàn ông bị đánh cảm thấy rất khó hiểu, có cô gái này đổ oan cho người khác như vậy sao? Bọn họ bị người ta đánh một trận coi như không sao cũng được, hơn nữa còn bị ép vào danh tiếng sàm sỡ người đẹp, đúng là không có thiên lý.



Tên bảo vệ tuy bị vẻ đẹp của Liễu Mộng chấn động linh hồn nhưng cũng may vẫn còn chút thanh tỉnh:



- Tiểu thư, dù là thế nào thì chị cũng đánh quá nhiều người, cuối cùng cũng không đúng. Thôi thì thế này, chị và đám người kia thương lượng bỏ ra chút tiền thuốc, việc này coi như xong, nếu không náo loạn dẫn đến cục cảnh sát thì sự việc sẽ khó kiểm soát.



- Không được, tôi bị đánh trật khớp tay, không thể tha cho cô ấy như vậy được.



- Đúng vậy, tôi cũng trật khớp tay, tôi muốn báo cảnh sát.



- Hừ, chỉ biết chú võ vẻ mà thôi, nhưng đánh người đến mức như vậy sao?


- Anh rể, đây không phải là "gà", cô ta chỉ là xe buýt miễn phí mà thôi, xem buýt này ai cũng leo lên được, lái xe xong thì bước xuống khỏi trả tiền, ha ha.



Liễu Vân Anh cười rất vui vẻ.



- Lý Tuấn, vã vào miệng con kia cho em.



Giang Vận hổn hển quát.



- Giang Vận, thôi bỏ qua đi, chúng ta sang bên kia.



Lý Tuấn rút ánh mắt lưu luyến khỏi người Liễu Mộng rồi nói, rõ ràng hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đánh nhau.



- Lý Tuấn, anh có phải đàn ông không? Bạn gái của anh bị ức hiếp, anh không biết làm gì sao?



Giang Vận rất tức tối.



- Phụ nữ nào sẽ tìm được loại đàn ông đó, cũng là nồi nào vung đó thôi.



Liễu Vân Anh châm chọc.



Lúc này vẻ mặt Lý Tuấn đã rất khó chịu, hắn nhìn Liễu Vân Anh rồi bất mãn nói:



- Lời này của cô quá mức rồi đấy, tôi không so đo với cô vì tôi là đàn ông, nếu so đo với các cô dù thắng cũng mất mặt, không phải tôi sợ.



- Phải không? Anh thử so đo với tôi xem, nếu anh cảm thấy ức hiếp con gái rất mất mặt thì có thể tìm anh rể tôi, anh rể tôi sẽ chiều tất.



Liễu Vân Anh chỉ vào Hạ Thiên.



- Được, tôi sẽ đấu tay đôi với cậu ta.



Lý Tuấn nhìn Hạ Thiên:



- Nhưng tôi không muốn đánh nhau, mọi người đến đây bơi lội, vì vậy đọ sức bằng cách bơi đua.



- Anh muốn đua với tôi sao?



Hạ Thiên có chút mất vui:



- Tôi vừa thay quần áo, không thể bơi.



- Nếu cậu sợ thì cứ nhận thua, sau đó để Liễu Vân Anh xin lỗi chúng tôi.



Lý Tuấn ra vẻ từ bi nói.